BÀI CẢM NHẬN HOẠT ĐỘNG TRỒNG MỘT NỤ CƯỜI SỐ 1
🌻 Mô Phật! Con xin chào gia đình Vicaris ạ. Con xin gửi bài cảm nhận của con về bài viết của Sư Cô Trung Ninh đã gửi vào ngày 06.10.2023 ạ.🌻
Tạo hóa đã tạo ra ta với hình hài xinh đẹp. Hình hài có đôi tay, đôi chân và một trái tim. Tạo hóa cho chúng ta đôi tay để có thể làm ra những điều tốt đẹp mà chính bản thân mình mong muốn. Nhưng đôi bạn tay xinh đẹp ấy thật yếu ớt làm sao, chả thể nào có thể giống đôi chân đầy sức mạnh kia được. Bù lại đôi bàn tay ấy có thể cầm, nắm chắc trên tay những gì mà ta muốn nhưng đôi khi trên thế gian này cũng có nhiều thứ khiến cho đôi tay ấy bất lực vì chẳng thể giữ được. Tạo hóa cho chúng ta đôi chân để có thể đi đến những vùng đất xinh đẹp mà ta muốn đến. Ôi! Đôi chân đầy sức mạnh kia có thể đi đây đi đó suốt ngày vác trên vai hơn cả trăm kí nhưng chẳng thể mảnh mai, khéo léo, tỉ mĩ như đôi bàn tay ấy được. Tuy đôi chân ấy có thể đi đây đi đó, đi khắp nơi trong hàng giờ đồng hồ nhưng đôi khi trong cuộc sống này vẫn sẽ có những thứ mà ta chẳng thể nào đi qua hay vượt qua được bằng chính đôi chân này của mình. Tạo hóa đã cho ta một trái tim. Trái tim là nơi cất giữ những tình yêu và sự giận hờn đâu đó có chút ganh ghét. Trái tim ấy là thứ yếu đuối nhất trong những món quà mà tạo hóa đã ban tặng vì thế ta cần phải trân trọng, bảo vệ nó một cách khéo léo. Đôi tay, đôi chân khi bị tổn thương rất dễ để lành lại nhưng một khi trái tim bị tổn thương thì rất khó để chữa lành vì trái tim ở sâu bên trong không thể nào nhìn thấy được. Cách để chữa lành vết thương kia là giúp đôi chân tìm thấy được hạnh phúp, chỉ đường cho đôi chân đi qua những nỗi buồn cô đơn và giúp cho đôi tay cách để giữ lại những yêu thương, bỏ đi những khuất mắt, nỗi buồn trong tim. Qua đây ta thấy được tuy trái tim rất yếu đuối nhưng lại mang trong mình một trọng trách rất quan trọng trong cơ thể là suy nghĩ. Chỉ cần trái tim ấy còn đập thì tình yêu thương này luôn tràng đầy và lan tỏa khắp nơi. Hãy luôn chia sẽ hàng ngày để trái tim được chữa lành từng phút từng giây.
BÀI CẢM NHẬN HOẠT ĐỘNG TRỒNG MỘT NỤ CƯỜI SỐ 2
Tóm tắc nội dung chính của video CAI NGHIỆN ĐIỆN THOẠI VÀ FACEBOOK
Việc cai nghiện điện thoại rất khó nên chuyện đột ngột cai nghiện điện thoại chẳng thể nào có kết quả. Ta có thể bỏ ra một thời gian dài để cai nghiện điện thoại một cách đúng đắn và dứt điểm.
Các cách cần thực hiện:
Bước 1: TẮT THÔNG BÁO
Tắt tất cả thông báo tên điện thoại để chúng ta có thể cảm thấy bớt phân tâm làm cho ta có một tinh thần thư thả để làm việc. Tuy không giúp ích gì nhiều trong việc cai nghiện nhưng điện thoại sẽ không làm chúng ta phân tâm khi đang tập trung vào công việc nào đó.
Bước 2: Ý THỨC VÀ TIỀM THỨC
Ý thức là những gì ta nhìn là có thể nhận biết được. Còn tiềm thức là những gì có bên trong chúng ta những suy nghĩ nên vốn có xuất hiện và những ý kiến được tiếp thu sâu trong ta qua từng ngày.
2a: Ý thức
Chúng ta nên mở vở, nhật ký, giấy hay notes trong điện thoại để ghi ra những câu trả lời của câu hỏi: “Mình có thể làm gì trong 2 giờ?” Ví dụ như: “Tôi có thể dành 2 giờ đó cho gia đình và bạn bè của tôi.”, “Tôi có thể dành 2 giờ để đi dạo quanh vườn hít thở bầu không khí trong lành xung quanh tôi” và “Tôi có thể nghe một bản nhạc yêu thích đọc những quyển sách mà tôi thích nhất để thư giãn”….
2b: Tiềm thức
Tải một app thông báo. Khi áp thông báo hiện lên thì chúng ta nên ngẫm lại cẩn thận những câu thần chú: “Cái điện thoại đã cướp mất thời gian mà lẽ ra tôi nên dành thời gian đó cho gia đình và bạn bè.”, “cái điện thoại đã cướp mất thời gian mà tôi có thể đi dạo quanh vườn để tôi có thể thư giãn” và “cái điện thoại đã cướp mất thời gian của tôi mà lẽ ra tôi có thể đọc những quyển sách để tiếp thu thêm những kiến thức”….và như thế cứ lặp đi lặp lại trong một thời gian dài khiến cho tiềm thức của chúng ta trỗi vậy và chúng ta chính thức làm chủ được điện thoại.
Con rút ra được bài học là điện thoại chính là kẻ thù của thành công nó dần kéo dài con đường thành công của mỗi người. Vì vậy chúng ta nên làm chủ điện thoại chứ đừng để điện thoại làm chủ chúng ta.
BÀI CẢM NHẬN HOẠT ĐỘNG TRỒNG MỘT NỤ CƯỜI SỐ 4
Hạnh phúc có thể ở khắp nơi cho dù là những việc nhỏ nhặt nhất. Tuổi trẻ nên ta sống rất vội, luôn nghĩ rằng xung quanh chẳng còn gì được cho là hạnh phúc. Ta dần dần chạy đua theo thời gian, sống rất vội vã và chật vật. Tuổi trẻ ấy cứ thế mà trôi đi. Ta luôn suy nghĩ sau cuộc đời này lắm bất công thế nhỉ? Công việc thì chẳng ra làm sao nhìn mà nản, môi trường sống ở đây thật ngột ngạt mình muốn đến nơi nào đó có thể dễ chịu và yên lòng hơn nơi này, gia đình là gì chứ lúc nào cũng bị kiềm hãm chẳng có thể làm những gì mình muốn cả. Cứ như thế mà ta mãi chạy đua theo thời gian mà bỏ mặc cuộc sống này, chẳng còn quan tâm đến những gì xung quanh nữa. Rồi chợt nhận ra là mình chạy đua theo thời gian để được cái gì? Tuổi trẻ đã đi quá xa chẳng thể nào có thể quay lại. Cho dù xung quanh chúng ta có tất cả nhưng hạnh phúc không thể tìm thấy được nữa. Và rồi chúng ta cứ hối tiếc mà chẳng làm được gì cả. Rồi chúng ta quên mất, xung quanh chúng ta cũng từng có vô số đều đáng yêu làm hạnh phúc cho chúng ta hạnh phút. Con có nghe đâu đó là: “ hạnh phúc không cần là những việc quá to lớn hay điều gì đó quá vĩ đại mà là chúng ta chỉ cần biết ơn những việc nhỏ xíu nhỏ tí ti cũng khiến chúng ta hạnh phúc.
BÀI CẢM NHẬN HOẠT ĐỘNG TRỒNG MỘT NỤ CƯỜI SỐ 6 CHỦ ĐỀ: ĐỐM LỬA NHỎ
“Một đốm lửa nhỏ không vô tình làm thiu cháy cả khu rừng nhưng khi mùa khô hạn tiếp tay thì đủ để một đốm lữa nhỏ thiu rụi cả một khu rừng. Và lỗi lầm cũng vậy. Một lỗi lầm nhỏ sẽ không vô tình làm đau hay tổn thương một người nhưng khi niềm tin trong nó quá lớn thì đủ để làm khổ đau cả một lòng người”
Cuộc sống này vốn là thế, cứ trôi và thời gian không bao giờ trở lại. Con người ta cũng vậy chẳng ai giống ai và suy nghĩ của ai cũng khác nhau. Nên nếu như chúng ta làm vừa ý người này nhưng lại phựt lòng người kia thì đó là lẽ đương nhiên, vì cách nhìn của chúng ta không thể nào giống nhau được. Nhiều lúc nhìn đi cũng phải nhìn lại, khi chúng ta làm đúng tất cả mọi thứ nhưng thiếu sót một tí thì chẳng ai có thể quan tâm đến những điều đúng của chúng ta đã từng nữa. Giống như khu rừng kìa được ẩn dụ cho tâm hồn của lòng người, nếu lòng ta cứng rắn một chút thì sẽ không dễ dàng tiếp tay cho đốm lửa nhỏ kia rồi. Đốm lửa nhỏ không có lỗi, lỗi là ở lòng của chúng ta. Thử hỏi “Tại sao lòng ta lại yếu đuối đến vậy?”
BÀI CẢM NHẬN HOẠT ĐỘNG TRỒNG MỘT NỤ CƯỜI SỐ 8 CHỦ ĐỀ CHO LỜI THIỆN
Xã hội hiện nay khiến cho chúng ta rất dễ cáu và nóng tính nhưng chúng ta lại chọn cách im lặng quay đi không bộc lộ cảm xúc vì sợ mọi người nghĩ nhiều về bản thân mình nên rồi khó để hòa giải. Vì thế chúng ta chọn cách đi về nhà với những vấn đề bị đè nặng khiến chúng ta dễ bộc lộ cảm súc trở nên cáu gắt với chính người thân gia đình của mình. Khi đã kiềm chế hết sức như một ly nước đầy thì chỉ cần một sự va chạm nhẹ cũng khiến cho cảm xúc dân trào như giọt nước tràng ly vậy.
Em đã đọc trọng quyển sách “Châu sa đáy mắt – mục 17” rằng: “Kẻ rời đi là kẻ không còn tội còn những người hấp hối vẫn đáng trách như thường. Họ phải luôn đính kèm chữ “tiếc” với chữ “thương”…họ tiếc thương người chết và xem thường người sống.” Chúng ta sợ rằng người sắp ra đi không thanh thản trong khi mấy ai thấy người sống ấy có sung sướng là mấy đâu. Người ra đi và người ở lại khác nhau sao? Chẳng phải họ điều trải qua một cuộc đời của chính họ không mấy vui đấy chứ? Vậy tại sao người ra đi lại được tha thứ còn người ở lại thì không?
Trong cuộc sống chúng ta rất dễ để có thể nói những lời nhã nhặn, dễ nghe với người ngoài và luôn châu mày, cáu gắt với những người thân thiết xung quanh ta. Giống như việc người ra đi sẽ được tha thứ còn người ở lại thì không. Đây là lẽ thường tình nhưng nghĩ lại thì ta sẽ thấy cái sai sẽ rất nặng.
Lời nói nhã nhặn với người ra đi là phép lịch sự tối thiểu mà ta cần có. Nhưng đôi lúc chúng ta giận, bực dọc nhưng ta lại không giám nhận xét họ vì chúng ta sợ họ sẽ không được thanh thản và an yên. Chúng ta luôn phải đấu tranh tâm lý rằng việc đấy có nên nói hay không và rồi thôi vậy. Ta lại bỏ qua cho họ.
Lời nói khó nghe, cáu gắt với gia đình người thân đó là những người ở lại bên cạnh ta phải chiệu nhiều tổn thương dằn xét vì những việc làm thiếu suy nghĩ, thiếu ý thức khiến họ như tổn thương. Đã gọi là người thân thì phải có sự chia sẻ và thấu hiểu lẫm nhau. Vậy mà ta lại luôn giữ trong lòng những lỗi sai rồi trách cứ họ mà không đời nào chịu tha thứ.
Điều quý giá là những người còn bên cạnh ta. Vì thế chúng ta nên tập cách “Nói lời thiện”, nói lời yêu thương không chỉ với những người lạ mà đặc biệt là người thân và gia đình của chúng ta. Giúp ta gắn kết thêm sự yêu thương và thấu hiểu, giúp cho cuộc đời thên thanh thản, an yên.
🌿🌿🌿🌿🌿
🌱 Thanh Thúy_Tiền Giang🌱
Bình luận