Với nỗi niềm lan tỏa “nuôi dưỡng ước mơ trẻ thơ” đến khắp mọi miền Tổ quốc. Trải qua hành trình từ Bắc chí Nam, vừa qua, nhận được thư giới thiệu từ BCH Đoàn huyện Diên Khánh thông tin học sinh nghèo vượt khó, ngày 23/07 các thành viên Ban Bảo trợ Vicaris đã tìm về với mảnh đất Khánh Hòa – nơi được bao quanh bởi những ngọn núi trùng điệp và cả những con người miền Trung chân chất!
Cũng tại nơi thân thương này, chúng ta sẽ cùng lắng nghe về câu chuyện của cô bé nghị lực – Ngân Hà.
Đến với khu chợ nhỏ trong một buổi trưa hè của Thôn Phò Thiện, thị xã Ninh Hòa men theo một con hẻm nhỏ, chúng tôi gặp em, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy cùng nụ cười rạng rỡ má lúm đồng tiền. Em niềm nở cúi chào và dẫn chúng tôi vào nhà.
Có lẽ, khi nhắc về hai chữ gia đình, ai cũng sẽ nghĩ đến một ngôi nhà ấm áp, có Mẹ, có Cha, có Những người anh chị em cùng chung sống hòa thuận, yêu thương nhau. Còn với Ngân Hà – giờ đây, gia đình là những giây phút yên bình bên người bà Nội, là những tháng năm cùng Bà giữ xe nơi xóm nghèo.
Nếu cuộc đời có 2 chữ “giá như” thì có lẽ, Ngân Hà đã có một mái ấm hạnh phúc bên Bà Nội, bên Cha Mẹ như bao đứa trẻ khác. Em kể, khoảng đầu hè năm lớp 2, Mẹ em phát hiện căn bệnh ung thư đại tràng, lúc đó, em cũng chưa ý thức được căn bệnh ấy đã trót mang Mẹ em đi xa em mãi mãi chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Căn nhà ấm áp nay bắt đầu có một khoảng trống tình thương của Mẹ. Rồi tháng ngày trôi qua, người Cha sống trong cảnh “ Gà trống nuôi con”, cố gắng bù đắp nỗi đau mất Mẹ cho cô con gái nhỏ.
Cứ ngỡ, sóng gió qua đi, bình yên sẽ về. Nhưng 3 năm sau ngày Mẹ mất, lúc Hà vừa chuẩn bị lên cấp 2 thì Cha em cũng lại đổ bệnh, ban đầu chỉ là những cơn đau răng, đau họng nhẹ, cho đến khi “bản án” Ung thư lại một lần nữa treo trên gia đình nhỏ. Và, Cha em cũng lại rời xa em, mãi mãi. Ngôi nhà vắng Mẹ nay lại vắng cả Cha, chỉ còn hai Bà cháu nương tựa vào nhau.
Nén lại nỗi đau của người con mồ côi Cha Mẹ, của người Mẹ mất con. Năm tháng dần trôi theo những phiên chợ, những con số giữ xe của hai bà cháu.
Kể đến đây, Ngân Hà chợt ngừng lại, em khẽ hướng mắt về phía người Bà ung thư giai đoạn cuối đang nằm trên giường bệnh, nỗi lo lắng hiện hữu trên khuôn mặt bé nhỏ của em, rồi một ngày không xa nào đó, Bà cũng sẽ phải rời xa em thôi. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau và cảm nhận được nỗi trống trải đến vô cùng trong giờ phút này. Nỗi đau khi chứng kiến người thân của mình lần lượt ra đi, câu tạm biệt không biết kiếp nào mới lại được hồi đáp.
Đôi vai vốn bé nhỏ nay phải gồng gánh thật nhiều nỗi lo. Khi được hỏi về cuộc sống hiện tại em thiếu gì, cần hỗ trợ gì cứ chia sẻ cùng các cô chú và anh chị trong Vicaris, câu trả lời hồn nhiên, chân thật đến xót xa của em “ Dạ, con thiếu ngủ ạ!”.
Từ ngày Bà Nội phát hiện bệnh từ năm ngoái đến nay, cứ mỗi lần Bà đi viện, Hà đều phải xin phép nghỉ học để đi chăm Bà, thế mà em vẫn luôn đạt thành tích học sinh giỏi. Cho đến nay, Bà nằm một chỗ không thể đi lại được, Hà lại trở thành cô ý tá riêng của Bà. Em vô cùng thành thạo, tháo vát, từ việc cho Nội uống thuốc, ăn cơm, uống sữa đến thay bỉm và tắm rửa cho bà đều do Hà chăm sóc. Em kể, cứ mỗi tối em lại mang sách vở ra ngồi cạnh giường bệnh của Bà, vừa làm bài tập, vừa trông bà, có những hôm bà lên cơn đau, em phải ngủ sát cạnh Bà, hễ Bà cần gì thì em còn kịp thức giấc. Thỉnh thoảng, những người hàng xóm và bà con xa đến giúp đỡ và hỗ trợ chút ít cho hai bà cháu, còn lại, mọi việc to nhỏ trong nhà giờ đây đều do một tay cô bé 15 tuổi đang ngồi trước mặt chúng tôi phải gánh vác.
Tôi chợt nghĩ về những điều hiện hữu xung quanh, chúng ta đang sống trong cuộc sống đầy đủ về tiện nghi và cảm xúc, nhưng vì quá đầy đủ làm ta dần trở nên không biết cách trân trọng, không biết đủ. Mãi chạy theo những cảm xúc xa xôi mà đánh mất chính bản thân mình. Còn Hà, ngoài sự thiếu thốn về chi phí học tập và sinh hoạt, khoảng trống tình cảm gia đình trong em đã trở nên lớn vô cùng. Bên cạnh sự thiếu quan tâm đúng mực của những người họ hàng và áp lực về vật chất, tinh thần đang vây lấy đôi vai nhỏ bé, ánh mắt hồn nhiên vốn có nay nhuốm đầy nỗi lo lắng, thật khó để em có thể chuyên tâm học tập trong hoàn cảnh như vậy. Chúng tôi nhận ra những điều ấy qua cuộc trò chuyện cùng em và cô giáo chủ nhiệm, có lẽ, em đang có ý định dừng lại việc học.
Nhưng những nhân duyên thiện lành nào đó đã đưa Vicacris đến đây, bên cạnh em ngày hôm nay. Và, kể từ giờ phút này, chúng tôi sẽ đón em vào ngôi nhà chung Vicaris, đồng hành và nâng đỡ em trên chặng đường sắp tới. Chúng tôi tin rằng, với hạt mầm mang nhiều đức tính tốt lành, hiếu thảo, lạc quan của Ngân Hà, cùng sự cộng hưởng yêu thương, dìu dắt của Vicaris, hạt mầm ấy sẽ ngày càng phát triển và hoàn thiện như đúng cái tên đặc biệt và rộng lớn của em – Ngân Hà.
Tiểu Ngọc – BGD Vicaris
*Một số hình ảnh khác
Bình luận