Mở đầu cho cuộc hành trình trưởng thành của các bạn nhà Vicaris sẽ là câu chuyện tràn đầy nghị lực sống, niềm tin và lòng nhân hậu của cô bé Xót. Cô bé nhỏ với ánh mắt biết nói sinh ra từ vùng đất cao nguyên đầy nắng gió.
Một đứa bé không phải là một chiếc lọ hoa để đổ cho đầy mà là một ngọn lửa cần được thắp sáng (Rabelais).
…
“Nghe em kể, nghe em nói về ước mơ của em thôi mà tôi thấy nghẹn ở cổ, ánh mắt ấy chất chứa bao hi vọng, bao nỗi niềm nhưng trong vô vọng em nói đó cũng chỉ là ước mơ, một ước mơ sau này của em mà thôi, một mình em lại sợ mình không thể làm được gì! Em chỉ biết chăm lo cho các em nhỏ ở mái ấm, đến trường và ước mơ, mọi thứ bây giờ đối với em còn hoang mang và khó khăn lắm.
Chỉ cần nhìn thấy Xót, tự nhiên tôi lại cảm động bởi ảnh mắt em nhìn tôi, em nhìn tôi như muốn nói điều gì nhưng không thể nói, trong ánh mắt ấy tôi thấy em cần chúng ta, em cần mọi người giúp đỡ, đơn giản là những sự động viên, là sự quan tâm. Đối với em những thứ tưởng chừng giản đơn ấy còn xa xỉ lắm, em còn thiếu thốn lắm.
Dù bận rộn và khó khăn cỡ nào, em cũng chăm chỉ, em vẫn đam mê việc học vì em biết chỉ có học em mới có thể thực hiện ước mơ của mình. Song có lẽ bây giờ với em để chú tâm vào việc “ học” thôi cũng khó khăn nữa vì em còn quá nhiều những lo toan khác ở xung quanh. Nụ cười, ánh mắt của cô bé đang chất chứa những nỗi niềm rất lớn, em muốn hét thật to, em muốn nói rằng em đang rất thiếu, em thiếu tình yêu thương, thiếu sự chia sẻ, thiếu sự quan tâm của mọi người để em có động lực và hi vọng tiếp tục vươn lên để có thể thực hiện được ược mơ của mình. Ước mơ trở thành một “ Ma Sour” trong tương lai”.
Bình luận