Khoản thời gian vừa qua tham gia “Trồng một nụ cười” cùng gia đình Vicaris, em đã thay đổi và nhận ra rất nhiều điều. Trước đây em nói nhiều mà đến nỗi ai cũng xa lánh em Em không biết tại sao những lời nói mà em thốt lên đều không qua suy nghĩ từ não của em. Em cứ nói luyên thuyên, luyên thuyên mãi nhưng chẳng biết mình đang nói gì. Khi em nhận ra là mình đã nói quá nhiều thì lúc ấy đã quá trể rồi. Bây giờ em chẳng biết làm thế nào để sửa cái việc nói chuyện dài dòng, khó hiểu, lớn tiếng và còn luyên thuyên nói chả ai nghe kịp nữa? Không biết đó có phải là do em không lo đọc sách hay do việc em chỉ đọc sách cho có mà thôi?
Bây giờ, em nhận ra đọc sách rất tốt cho bạn thân. Nó có thể giúp em trưởng thành được một phần nào đó hoặc giúp em nhiều thứ trong cuộc sống tương lai cũng có thể là ngay bây giờ. Em lười biếng không lo đọc sách cứ cảm thấy việc đọc sách rất nhàm chán và buồn ngủ. Nên em luôn lãng phí thời gian của mình vào những việc không cần thiết. Em đã biết hối hận bởi vì không đọc sách, bởi vì em đọc ở đâu đó một câu nói là ”Sách có thể giúp ta tưởng thành, trở thành một người tự lập, không cần phải nhờ vã một ai.”
Đọc sách rất tốt, khi đọc sách em giống như được hòa mình vào trong quyển sách, những câu viết vui thì em cười những câu nói buồn thì em khóc. Sách cũng có tâm trạng và em cũng vậy. Đọc sách là một điều rất là thú vị nhưng em đã bỏ lỡ quá nhiều thú vị trong những quyển sách này. Nên đến bây giờ em vẫn chưa đọc hết một quyển sách nào trọn vẹn cả. Em chỉ đọc được một nữa quyển sách rồi lại quên đi. Em đã chôn vùi những quyển sách vào một nới không ai nhớ tới, nơi đó là một nơi tối tâm trong trí nhớ của em mà quyển sách không nên tồn tại.
Giờ nghĩ lại em cảm thấy mình là một người vô tâm, không suy nghĩ cho những quyển sách ấy. Nếu như bây giờ có thể cho em lại một cơ hội, em xin tìm lấy một quyển sách và đọc. Nếu như có lần sau, em xin gửi đến mọi người một quyển sách – quyển sách nói lên cuộc sống của em, quyển sách ấy sẽ rất tuyệt vời ạ.
Trân trọng
Ban Giáo Dục Vicaris
Bình luận