Con sống chậm hơn, nghĩ ít hơn, và… chạm đất nhiều hơn.
Hôm nay khi con check app Sức khoẻ trong máy mới thấy trong ba ngày ở Tu Viện mà mình đã đi gấp 3-4 lần ngày bình thường. chị Ngọc bảo con viết cảm nhận, mà cảm xúc trong con đan xen lắm. có bình yên khi mình không suy nghĩ gì khi bước đi, cũng có lúc ngồi Thiền trà mà đau chân quá, cũng có lúc yêu vị trà thơm mà sư Thầy chuẩn bị, nhưng cũng có lúc mỏi chân và nóng bức trong người giữa trưa tại vùng đất Đồng Nai lạ lẫm. nhưng mà, chính những điều tưởng như “tệ” ấy, những điều không hoàn hảo, lại làm con nhớ và trân trọng hơn những trải nghiệm cùng mọi người.
Con nhớ về giây phút mà chúng ta có mặt cho nhau, có lúc trò chuyện, cũng có lúc chỉ ngồi thôi không nói gì. sự bình yên và an toàn đến lạ thường ấy khó để diễn tả bằng lời.
Khi tiếp xúc với mọi người, con hiểu được một mối quan hệ lành mạnh cần những gì. và rất lâu lắm rồi trong con mới một lần “dám” mở lòng mình ra để đón nhận tình yêu thương ấm áp ấy. càng tiếp xúc với mọi người con càng nhận diện nỗi sợ của mình nhiều hơn, bởi lẽ khi con người ta mở lòng thường rất dễ tổn thương vì lúc đấy là lúc rất mong manh. nhưng nếu không mở lòng thì trái tim sẽ như một cục đá thô ráp, cứng nhắc đầy cô độc. con đã từng rất sợ kết thân và quen biết với một ai đấy, bởi vì con sợ sẽ phải đối mặt với những hiểu lầm, những sự không hiểu nhau, những rạn nứt trong mối quan hệ. nhưng khi nhận được sự trân trọng, tình yêu thương lành mạnh từ mọi người, con mới hiểu hoá ra “chạm” đến một ai đấy không tệ như con nghĩ.
Khi ở Cát Tiên, con đi nghe tiếng chân mình đạp lá xào xạc, nhìn những hàng cây xanh trước mắt, con thấy mình lặng đi những ồn ào suy nghĩ thường ngày. con không biết nên dùng từ nào để diễn tả, cảm giác ấy như hư không, mình lặng đi chỉ nghe gió thổi và những tiếng đời bên tai. mình không còn muốn đi tới hay đi lùi, hơn ai hay kém hơn ai, trở thành ai đó lớn hơn hay vùi đầu che giấu mình, mình chỉ ở đó, hoà vào giây phút đó, và nhắm đôi mắt lại cảm nhận hư không. con thấy mình thật tự do khi nhắm mắt lại. và con yêu thích làm việc đó mỗi khi con thấy trong mình lại bắt đầu ồn ào những suy nghĩ đi xa hiện tại. con học được cách nghĩ ít hơn.
Và trong đêm tối, khi Tu viện đã không còn đèn, con thấy mình, thật sự thấy mình, đang bước từng bước chân đi trên nền đất, dưới một vài ánh đèn vàng mờ chiếu ra từ căn phòng. lúc đấy tâm trí con đã thốt lên:”Con đã làm việc này rất nhiều lần rồi”, con thấy thật quen thuộc, như thể con đã từng bước đi tự tại như thế này từ bấy lâu nay.
Con cũng không biết mình có nói quá nhiều về… cảm xúc của chính con hay không. con trân quý quá duyên lành lớn này, chưa bao giờ con hết ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trong cuộc sống của con. những sư thầy, sư cô, cô chú, anh chị em, con luôn nhớ những khoảnh khắc bên cạnh mọi người, và những giây phút đó như tiếp thêm động lực để con tiếp tục. Còn nhiều lời dang dở chưa thể nói hết,
Thanh An
Bình luận