Dạ, Mô Bụt. Con thương chào Thầy Tuệ Đạt, quý sư cô và mọi người trong gia đình Vicaris. Con tên là Ngân Hà 17 tuổi, ở Khánh Hoà ạ.
Vừa qua con có cơ hội lần thứ hai được về Tu viện Khánh An tu học cùng thầy, các bạn và mọi người trong tu viện. Dù là lần thứ hai vào Tu viện nhưng con vẫn háo hức, mong chờ khi có cơ hội được tu học. Đến bây giờ những cảm xúc,trải nghiệm vẫn không thể quên mà cứ dâng trào và thật hạnh phúc. Con trở về Khánh An được gặp gặp thầy, các chị và bạn trong gia đình. Mỗi ngày ở tu viện, con được học hỏi thêm nhiều điều, được học thêm về cách thiền, tập lắng nghe, chia sẻ và được sống trong không khí tu học, cùng mọi người ăn cơm, lên thời khoá. Một tuần ở Khánh An, con đã thức dậy sớm hơn ngắm nhìn không khí buổi sớm, ngắm nhìn mặt trời mọc, nghe tiếng chim hót và được dùng bữa sáng cùng quý sư Thầy, sư Chú. Khi phải xa gia đình, con phải tự giác, dậy sớm, rèn luyện tu dưỡng… Tới tu viện con được Thầy Tuệ Đạt dạy cho con những điều hay lẽ phải trong cuộc sống, giúp con trở thành người có đạo đức, phẩm chất tốt, biết kính trên nhường dưới, biết yêu thương, lắng nghe,trân trọng gia đình… Và con thấy thật tiếc nuối cho những ngày trước đây, con sống quá vội vã để bản thân phải có nhiều áp lực mà không quan tâm tới mọi thứ xung quanh mình chỉ chỉ chạy đua với xã hội. Một tuần tu học đã giúp con phần nào nâng cấp cho bản thân mình biết lắng nghe và cho bản thân con lắng nghe tiếng lòng mình muốn gì, điều gì là tốt cho chính bản thân.
Thời gian cứ thế trôi, vào chiều thứ sáu, con và các bạn được thầy dẫn đi khám sức khoẻ vì bệnh viện quá đông nên thầy dẫn chúng con đi tham quan bảo tàng, ở đây chúng con được biết thêm nhiều hơn về lịch sử, những sự kiện nổi tiếng trong quá khứ. Con cảm thấy thật hạnh phúc khi có những giây phút vui vẻ khi được thầy chia sẻ về những sự kiện ấy.
Trong khoảng thời gian tu học tại tu viện chúng con còn có một nhiệm vụ siêu siêu quan trọng đó là hoàn thành bức tranh siêu lớn cho buổi trồng cây vào chủ nhật. Ban đầu, chúng con rất bối rối không biết nên làm thứ gì trước, sau đó chúng con được chú Tuệ Phát hướng dẫn, thì chúng con đã biết hướng đi, và cùng nhau bắt đầu vẽ, trang trí, tô lên những nét bút dễ thương để hoàn thành bức vẽ. Tuy nhiên, trong quá trình vẽ chúng con gặp chút khó khăn về thời gian nhưng cuối cùng vì sự đoàn kết chúng con đã hoàn thành bức tranh với hết sự tâm huyết, và sự giúp đỡ của mọi người, cùng với những niềm vui, cùng nhau uống trà sữa, ăn chuối chiên và món con yêu thích nhất là bánh crep ạ. Từng giây phút cùng mọi người làm việc, hoàn thành bức tranh với những chiếc mũ xinh xắn làm con lúc nào cũng hạnh phúc, vui vẻ; mỗi lần nhớ lại con lại bất giác mà cười lên, mà thốt lên “thật hạnh phúc làm sao”.
Cứ thế đến tối, con lại ngủ không được tới một giờ sáng con cứ lăn đi lăn lại mà háo hức không biết ngày mai mình trồng được bao nhiêu cây chiên đàn, mai chắc chắn sẽ thật là vui. Con cứ nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không hay.
Thấm thoái đã năm giờ con bật dậy để chuẩn bị cho ngày chủ nhật quan trọng đã tới, ngày mà chúng con được tới thiền viện Toàn giác để cúng dường 200 cây chiên đàn khi tới thiền viện con bị bất ngờ với không gian có rất nhiều cây xanh với không khí mát mẻ, yên tĩnh. Vào trong thiền viện lễ Phật thì chúng con cùng ra trồng cây để phủ xanh đất Mẹ. Miệt mài thì cũng đến trưa, chúng con được tới Ni xá Trạm Tịch để tu học cùng các quý sư cô. Vừa bước chân xuống xe, con lại bất ngờ về vẻ đẹp tuyệt vời ở Trạm Tịch. Một mái chùa nằm dưới khu rừng bao chùm cây cối xanh tươi, với những tiếng động của thiên nhiên, động vật, núi rừng nơi đây. Một khung cảnh cứ ngỡ như trong truyện cổ tích. Dùng trưa trong chánh niệm, sau đó chúng con được tham gia thời khóa thiền buông thư. Một buổi trưa quá đang nhớ với con, con được nghe sư cô “ru ngủ” bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, thư giãn. Sau đó, chúng con được sinh hoạt pháp đàm cùng quý sư cô. Giọng hát và nụ cười của các sư cô đầy tươi mát và hiền từ. Chúng con được thực tập chia sẻ, thực tập lắng nghe và được cùng nhau hát những bài thiền ca. Trong lúc quý sư cô và mọi người chia sẻ chợt một cơn mưa tươi mát rơi xuống làm cho không khí trở nên lạnh hơn thì giọng hát của các sư cô đã làm cho con thấy ấm áp hơn. Gióng hát quý sư cô như thể ánh nắng mặt trời sưởi ấm tất cả mọi thứ.
Buổi gặp mặt nào cũng phải đến lúc chia tay, mọi người cùng chụp những tấm hình làm kỉ niệm, cùng hát một bài hát trước khi phải chia tay. Khi đã lên xe những cảm xúc lúc đó, có lẽ tiếc nuối và lưu luyến. Sẽ không biết bao lâu nữa con mới có cơ hội lại tới Ni Xá Trạm Tích lần nữa. Khi lớn lên nếu có cơ hội con sẽ nhất định tới nơi đây lần nữa và ở lại tu tập cùng các sư cô. Thật tuyệt vời với giây phút hiện tại.
Hôm sau, chúng con chuẩn bị để trở về nhà. Trước khi rời tu viện con được thầy xoa đầu và nhắn nhủ nhiều điều. Qua đây, con thật sự cảm ơn thầy, biết ơn thầy vì mọi thứ, tạo nhiều cơ hội cho chúng con được học hỏi, xây đắp ước mơ cho chúng con, trân trọng mọi điều thầy dạy. Con mong sau này sẽ có thật nhiều trải nghiệm và học hỏi thầy và nhiều chuyến đi cùng mọi người ạ.
Biết ơn và lắng nghe
Ngân Hà
Bình luận