Cuộc đời là những chuyến đi dài. Đi để trông thấy, đi để hiểu và đi để yêu thương! Quê hương Quảng Trị được nhìn đến như một khúc ruột đầy lam lũ của miền Trung, nơi mà người dân ở đó được biết đến bởi ý chí và nghị lực vượt qua khó khăn, nơi có bốn đứa trẻ có số phận kém may mắn hơn biết bao đứa trẻ khác trên đời, nhưng tâm hồn các em luôn luôn ấp ủ những niềm mơ ước cao quý.
Hô Văn Nôi, Hô Thị Hà, Hô Văn Nam, Hô Thị Trà My là những đứa trẻ dân tộc Vân Kiều, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Hướng Hoá, Hướng Phùng, tỉnh Quảng Trị. Cách đây bốn năm, cha các em ra đi vì bạo bệnh. Bấy giờ, em Nội vừa tròn 10 tuổi và cô em út Trà My mới hơn 1 tuổi. Mẹ các em vất vả làm thuê cuốc mướn, để cho các con được đến trường. Thế nhưng, tai nạn giao thông đã lấy đi khỏi các em người mẹ thân yêu. Bốn đứa trẻ nương nhau, đi qua những ngày tháng gian nan phía trước. Hai anh chị lớn là Nội và Hà ngoài việc đi học, còn phải lên nương, làm rẫy, giặt giũ, nấu ăn, chăm lo cho Nam và My. Hơn hết, căn nhà lá che mưa che nắng cho các em giờ đây đang xuống cấp trầm trọng, các thanh nứa đã mục, sàn nhà và vách đã xuất hiện nhiều lỗ thủng. Mặc dù hàng xóm chung quanh vẫn thường xuyên giúp đỡ, nhưng cuộc sống của bốn anh em vẫn cứ cơ cực và thiếu trước hụt sau.
Dù vậy, khó khăn trong cuộc sống không thể làm vơi đi những phẩm chất tốt đẹp của con người. Cả bốn em đều là những đứa trẻ ngoan, luôn lễ phép với thầy cô, xóm giềng; luôn hoà nhã, giúp đỡ bạn bè xung quanh. Năm nay, em Nội 15 tuổi, là anh cả trong nhà, đang học lớp 10. Kế đến là em Hà, đang học lớp 8, năm nay 13 tuổi. Em Nam học lớp 6 và Trà My sắp sửa lên lớp 1. Các em đều rất nỗ lực trong học tập, riêng em Hô Văn Nam còn đạt được học lực giỏi khi có thành tích xuất sắc trong bốn môn Toán, Khoa học, Lịch sử và Địa lý. Như những bé trai khác, hai em Nội và Nam có sở trường về thể thao, đặc biệt là bóng đá. Trong khi đó, Hà và My lại có năng khiếu về văn nghệ thuật, múa, hát. Đặc biệt là cô út Trà My, dù chỉ mới 6 tuổi nhưng đã có “kinh nghiệm” tham gia văn nghệ của trường. Thế mới biết, cuộc sống vất vẻ không hề làm mất đi niềm lạc quan, hồn nhiên của các em. Những số phận dù rất nhỏ ấy, vẫn mỉm cười, vẫn hát lên những giai điệu vui tươi hay chơi bóng vào mỗi buổi chiều.
Hơn hết, khó khăn, thiếu thốn là thế, các em vẫn nuôi những mơ ước thật đẹp. Với mơ ước trở thành giáo viên, em My mong muốn có thể đem cái chữ đến cho người dân tộc thiểu số. Trong khi đó, người anh cả Hô Văn Nội không chỉ mong muốn có thể lo cho ba đứa em của mình đủ cơm ăn và được đi học, mà em còn nghĩ đến những mảnh đời bất hạnh khác. Em ước mơ có thật nhiều tiền, để san sẻ với những ai có hoàn cảnh kém may mắn như em. Nghe các em nói lên ao ước của mình, không ai có thể tránh được xúc động. Trẻ em thường muốn có quần áo mới, đồ chơi đẹp. Nhưng bốn đứa trẻ nơi đây có những ước mơ thật giản dị, một ngôi nhà không dột, một chiếc tủ đựng áo quần, có đủ gạo, thức ăn, áo quần, sách vở cho cả năm và một chiếc xe đạp để đi học. Trên hết, các em đã nghĩ đến những số phận đồng cảnh ngộ.
Trên đá hoa vẫn nở, cũng như trong khó khăn, con người vẫn có đủ nghị lực để vươn lên. Cuộc gặp gỡ bốn đứa trẻ tại Quảng Trị đã khiến cho tôi vững tin hơn vào cái gọi là năng lực của con người. Trước những mất mát to lớn, các em đã dũng cảm vượt qua, cố gắng từng ngày để chạm tới ước mơ của mình. Tuy vậy, sự nỗ lực ấy dù đáng quý, nhưng với những vất vả hằng ngày các em phải đối mặt thì con đường đi đến ước mơ vẫn còn rất xa vời. Các em cần một điểm tựa, để cảm thấy được yêu thương, để được tiếp thêm sức mạnh mà đi tiếp. Với sứ mệnh nuôi dưỡng, tiếp sức cho trẻ em nghèo có nghị lực vượt qua nghịch cảnh, VICARIS sẽ trở nên người bạn đồng hành, để nâng đỡ các em trên hành trình dài phía trước. Hãy cùng với VICARIS lan toả những giá trị của yêu thương, để cuộc đời tìm thấy những phép màu như hoa nở trên đá. Tôi tin rằng, yêu thương trao đi bao giờ cũng đem lại giá trị tích cực, hoa đã nở trên đá, nhưng tình thương sẽ gieo mưa để làm bật dậy những bông hoa rực rỡ nhất!
—–
Bình luận