Nam Mô Bụt, con kính chào Sư Thầy Tuệ Đạt, quý sư chú/sư cô, cô/chú, anh/chị và các bạn trong gia đình Vicaris. Con tên là Ngọc Ánh ạ. Vừa qua con có đủ duyên lành để được về Tu viện Khánh An cùng tu học với Sư thầy Tuệ Đạt và tăng thân Khánh An. Đến bây giờ cảm xúc trong con vẫn dâng trào, con trân quý và lưu giữ những kỉ niệm đẹp về một tuần qua trong thước phim kí ức của mình. Con cảm thấy mình may mắn vô cùng khi được dìu dắt bởi thầy Tuệ Đạt – người đã nắm tay con bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Con trở về Khánh An vào sáng thứ 2, không phải là lần đầu tiên tới tu viện nhưng đứng trước vẻ đẹp bình yên của mái lam già này, lòng con lại bồi hồi xúc động. Về tới đây, con được gặp lại những người bạn trong gia đình Vicaris mà sau một năm xa cách, chúng con mới lại có cơ hội để gặp nhau, trao nhau những nụ cười tươi mát. Mỗi giây phút trôi đi, con lại cảm nhận và học hỏi thêm được nhiều điều để hoàn thiện bản thân mình hơn. Về đây, con được tu học các pháp môn của nhà Phật, được dạy dỗ và sống trong dòng suối mát lành của tình thương, con cảm thấy biết ơn vô cùng. Một tuần qua, con đã thay đổi rất nhiều về những thói quen thường ngày của mình. Con thức dậy sớm hơn để có thể cảm nhận được sự trong lành của tiết trời sớm mai khi mà những giọt sương còn vương trên tán lá, con thức dậy sớm để được dùng bữa sáng cùng quý sư Thầy, sư Chú; con thức dậy sớm để có thời gian cho bản thân mình, để trở về với lòng mình và sống trọn vẹn trong giây phút hiện tại. Con cảm thấy thật tiếc nuối cho những ngày tháng trước đây, khi mà con vội vã với những guồng quay của cuộc sống và học tập, khi mà con không thể nào cảm nhận được mọi thứ đang hiện hữu quanh mình. “Lắng nghe để hiểu/ Nhìn lại để thương”. Một tuần tu học con đã phần nào rèn dũa cho bản thân mình biết cách lắng nghe, con học cách lắng nghe câu chuyện mà mọi người chia sẻ dù đó không phải là chủ đề con thích; con học cách lắng nghe tiếng gió thổi, tiếng chim chóc hát ca, tiếng mưa rơi rả rích; và con lắng nghe tiếng lòng mình.Trước đây, con là một đứa trẻ vô cùng nhút nhát, con thu mình trong thế giới nhỏ của riêng con; cho đến khi con được gặp và trò chuyện với Thầy Tuệ Đạt, thầy đã mở ra cánh cửa mới cho con, thầy giúp con trở nên mạnh mẽ, tự tin hơn. Vì thế bây giờ con có thể trôi chảy mà bày tỏ những nghĩ suy của mình mà không một chút rụt rè, lo sợ. Qua đây con muốn gửi lời biết ơn chân thành nhất tới Thầy Tuệ Đạt – người thầy mà con luôn kính trọng. Hơn hết, trong một tuần về tu học tại Khánh An, con được tham gia nhiều thời khóa, con được ngồi thiền, tụng kinh, sám hối, thiền hành và dùng cơm trong chánh niệm – đây là những điều mà con chưa từng nghĩ sẽ thực hiện được trong cuộc đời con. Chánh niệm giúp con nhìn sâu hơn vào mọi việc; con nhận ra rằng khi có chánh niệm thì tâm con an lạc và dễ chịu vô cùng. Con nhớ nhất là buổi pháp đàm ở vườn Phật cùng Thầy và các bạn nhỏ của gia đình Vicaris và các bạn Phật tử. Hôm đó con khóc sướt mướt, nghẹn ngào chia sẻ câu chuyện và cũng là nỗi đau dằn vặt nhiều năm qua của con.
Nhận được những lời chia sẻ, tâm sự từ Thầy Tuệ Đạt, có lẽ bây giờ con đã phần nào vượt qua được “nỗi ám ảnh” ấy. Lòng con lại runglên vì thoải mái và dễ chịu.
“Trời còn để có hôm nay
Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời”
Đây là 2 câu thơ con được đọc trong cuốn sách “ Hương thơm quê mẹ” trong một buổi sáng tinh khôi cùng với Sư Thầy, Sư chú và các bạn. Có lẽ hai câu thơ ấy sẽ là một bài học, lời nhắn nhủ mà con sẽ mang theo trong suốt hành trình dài rộng của cuộc đời mình.
Mỗi ngày trôi qua là từng phút giây yên bình và hạnh phúc. Trong 3 ngày cuối cùng, chúng con có một nhiệm vụ mới đó là hóa thân thành những họa sĩ nhí để vẽ bức tranh cho buổi trồng cây vào ngày chủ nhật. Ban đầu, tụi con khá lúng túng vì không biết bắt đầu từ đâu, không biết làm gì và vẽ như thế nào nên tụi con đã được Sư Thầy mua nước và chuối chiên ăn để cho bớt lo sợ. sau đó thì chúng con đã được Sư chú Tuệ Phát chỉ dạy, phác họa qua bức tranh; từ đó chúng con đã có hướng đi và vẽ tranh thật năng suất. Vì bức tranh khá lớn nên chúng con có một chút hơi “ cá đuối” và chúng con cũng phải để ý thời gian để kịp giờ thời khóa nên việc vẽ tranh hơi bị gián đoạn. Tuy nhiên bằng sự đoàn kết, chúng con đã hoàn thành bức tranh, đối với con đó là bức tranh đẹp nhất, hoàn hảo nhất bởi nó được tạo nên bằng tất cả tình thương mà chúng con gửi gắm vào trong đó. Từng phút giây con được nhắc nhở làm việc trong chánh niệm, tuy nhiên cũng có nhiều lúc con đã hấp tấp để rồi thiếu chánh niệm và làm cho sư thầy buồn lòng. Đó cũng là bài học sâu sắc mà con rút ra cho bản thân mình. Khi trở về nhà, con cũng luôn nhắc nhở bản thân mình là phải làm việc trong chánh niệm, để ý tới từng hành động của mình.
Sau đó thì chúng con được thầy dẫn đi khám sức khỏe và tham quan viện bảo tàng. Con nhớ lúc đứng trước cổng bệnh viện, chị Hồng có nói là da của con bị vàng. Lúc đó Thầy đã cầm tay con lên để xem và nhắc chị Hồng phải tranh thủ đưa con đi khám liền. Con thấy được sự lo lắng của Thầy, lúc lên xe con đã lén lau nước mắt vì con quá cảm động và hạnh phúc với tình thương mà Thầy dành cho con. Tiếp đó, chúng con được đến tham quan Bảo tàng Thành phố Hồ Chí Minh, nơi đây chúng con đã được học thêm nhiều kiến thức mới, thú vị mà Thầy đã chia sẻ cho chúng con. Con đã có những giây phút đầy vui vẻ cùng Thầy và các bạn của gia đình Vicaris.
Thấm thoát, ngày chủ nhật quan trọng đã tới – ngày mà chúng con được theo chân Thầy tới thiền viện Toàn giác để cúng dường 200 cây chiên đàn và tu học cùng quý sư cô tại Ni xá Trạm Tịch. Con vui lắm khi một lần nữa lại được làm việc làm có ý nghĩa cho đất mẹ và cho chúng con. Mỗi mầm non được ươm xuống là một vòng đời bắt đầu. Những cây đàn hương bé nhỏ sẽ tạo ra không khí trong lành, sau đó lan tỏa khắp mọi nơi, đưa sự trong lành ấy đến khắp muôn phương. Chúng con được rải tâm từ và đặt tên cho những “em bé” chiên đàn. Con đặt tên cho những bạn ấy lần lượt là Xanh tươi – Trong lành – Mát mẻ và hạnh phúc. Con hy vọng cây sẽ lớn lên và rực rỡ như chính cái tên mà con đặt vậy. trưa đến, chúng con được tới Ni xá Trạm Tịch để tu học cùng quý sư cô. Bước chân đầu tiên đến đây, con đã ‘ đứng hình” 10 giây vì vẻ đẹp tuyệt vời của nơi đây. Một mái chùa nằm ẩn mình dưới khu rừng bao la cây cối xanh tươi, xa xa là tiếng hát Thiền ca len lỏi qua cả những tán cây. Một khung cảnh thật khó tả, con ngỡ như đó là một giấc mơ vậy. Dùng trưa trong chánh niệm, sau đó chúng con được tham gia thời khóa thiền buông thư. Một buổi trưa quá đang nhớ với con, con được nghe sư cô “ ru ngủ” bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, một cảm giác mà con chưa từng trải qua trong đời. Con chỉ gói gọn trong 2 từ “ tuyệt vời”. Sau giấc ngủ say ấy, chúng con được sinh hoạt pháp đàm cùng quý sư cô. Con thật sự vô cùng thích giọng hát và nụ cười đây tươi mát của quý sư cô. Chúng con được thực tập chia sẻ, thực tập lắng nghe và được cùng nhau hát những bải thiền ca tràn đầy niềm vui và chữa lành. Thật sự lúc đó con chỉ muốn được ngồi lại và nghe quý sư cô hát thêm thật nhiều thật nhiều bài thiền ca nữa.
Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc chia xa, chúng con tạm biệt quý sư cô và trở về Khánh An trong đêm, vì đường trơn nên khá khó khăn cho việc di chuyển nhưng chúng con vẫn thật vui và hạnh phúc khi được ngồi cùng nhau trong chuyến xe ấy. Sẽ không biết bao lâu nữa chúng con mới có thể lại được ngồi cùng nhau trong giây phút hiện tại như thế.
Ngày hôm sau chúng con chuẩn bị để trở về nhà, một buổi sáng ngồi trước ao sen cùng Thầy và các bạn, trong con lại khởi lên những nỗi buồn và tiếc nuối. Con tiếc nuối vì thời gian trôi quá nhanh, con tiếc nuối vì sắp đến lúc phải trao nhau lời tạm biệt. Con cảm nhận được nỗi buồn trong lòng Thầy. Thầy xoa đầu chúng con và con nhớ Thầy đã ôm anh Vĩ từ lúc ở Pháp đường cho tới ra ngoài cổng. Qua đó thì con lại càng thêm biết ơn thầy, biết ơn vì thầy đã là người kết nối để tụi con có thể có những phút giây đẹp tuyệt vời ở bên nhau, con biết ơn thầy vì đã luôn yêu thương, nâng đỡ, dìu dắt “ những đứa con thơ”, con biết ơn vì Thầy là Thầy của chúng con.
Con mong rằng sẽ có thật nhiều cuộc gặp gỡ, nhiều chuyến đi như vậy trong tương lai
TRÂN TRỌNG VÀ BIẾT ƠN
Ngọc Ánh
Bình luận