Chúng tôi đến mái ấm vào buổi tối sau một ngày bộn bề với cuồng quay công việc. Bước chân vào ngôi nhà chung của Mái ấm Hoa Mẫu Đơn, hơi ấm gia đình lan tỏa khắp không gian.Trong đám trẻ chúng tôi bắt gặp ánh mắt sáng ngời của một cậu bé, sau vài lần đến đây, qua vài lần tâm tình tôi thấy ở em hình ảnh một cậu bé với trái tim nhân hậu và ấm áp – Thiên Khôi.
Em nhanh nhẹn hoạt bát nhưng cũng rất đỗi thân quen, dễ gần. Em dẫn tôi vào những nỗi lòng ẩn sâu đằng sau vẻ ngoài nhanh nhảu ấy. Đã có lẫn em tự đặt câu hỏi:“ Thế ba mình là ai? Ba mình ở đâu ?” Nhưng cuộc sống với các bạn cùng hoàn cảnh dần đưa em quên lãng điều đó. Em đã không thắc mắc, không tự hỏi mình và hỏi người khác điều đó nữa. Vì em biết, em không có ba, em cũng không có mẹ, và em chỉ có một người dành tình yêu thương và nuôi nấng em tới ngày hôm nay đó chính là “Mẹ nuôi”.
Em tên là Phạm Thiên Khôi, năm nay em 12 tuổi rồi nhưng em chỉ mới học lớp 3 thôi! Sự lạc quan, yêu đời ở Khôi khiến cho người đối diện cũng được truyền năng lượng và thêm cảm mến em hơn. Nhìn vào Khôi, không ai biết em là một cậu bé mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi, gương mặt em sáng, nụ cuời hồn nhiên, có lẽ em đã học cách chấp nhận hoàn cảnh của bản thân, nhưng không vì như thế mà em chọn cách đầu hàng với số phận. Bởi tinh thần lạc quan, sự vươn lên và tính cách hòa đồng của Khôi như đã giúp em tạm quên đi hoàn cảnh của chính mình.
Ở Thiên Khôi, khao khát về tình yêu thương trong đôi mắt qua từng lời chia sẻ được thể hiện rất rõ, em thì thầm rằng: “ Chị ơi! Nếu em có một Mẹ đỡ đầu, em sẽ hạnh phúc và vui lắm, em có thể nói với mẹ hôm nay con đã học như vậy nè, mẹ ơi! Hôm nay con mệt mỏi”. Lúc đó tôi chỉ biết im lặng và đồng cảm với em. Thứ Khôi cần là sự giúp đỡ chân thành của chúng ta, Khôi cần tình thương, cần sự sẻ chia của mọi người. Em cần nhiều hơn từ chúng ta, trong tình người, tình yêu thương rộng lớn này….
Bình luận