Ngày 09/05/2022 chắc có lẽ là ngày khó quên với tất cả thành viên trong tổ chức bảo trợ giáo dục cho trẻ em Vicaris, ngày đánh dấu chấp cánh ước mơ cho bốn bạn học sinh nghèo nhưng luôn vượt khó vươn lên tại huyện Tân Phú Đông, tỉnh Tiền Giang. Và dù cho có đi đến rất nhiều vùng miền trên khắp cả nước trong vòng 5 năm bảo trợ giáo dục, mỗi ước mơ, mỗi mảnh đời yếu thế và nghị lực phi thường của các em luôn làm rung cảm con tim những ai có quan tâm; mỗi lần tiếp nhận thêm một hoàn cảnh khó khăn, được nghe câu chuyện của các em, dù chỉ là những người dưng nhưng lòng vẫn không khỏi xốn xang giữa trăm ngàn phức cảm.
“Em ước mơ sau này làm ca sĩ. Em muốn đem tiếng hát của mình để mang lại niềm vui và phục vụ cho mọi người”- Thanh Thúy, bạn học sinh lớp 8 trường THCS Tân Phú, rành mạch trả lời khi được hỏi về mong muốn trong tương lai. Em là trường hợp đầu tiên được nhận bảo trợ trong chuyến về thăm Tiền Giang của chúng tôi. Thanh Thúy được giới thiệu thông qua ban Giám hiệu nhà trường, thầy phó Hiệu trưởng Đặng Thanh Trọng đã chân tình chia sẻ về hoàn cảnh khó khăn của em Thúy cũng như bày tỏ lòng biết ơn khi quý Thầy tu viện Khánh An, HCM cùng tổ chức bảo trợ giáo dục Vicaris đã tận tâm ghé thăm và giúp đỡ em trong buổi trao đổi sáng hôm đó tại trường THCS Tân Phú về thông tin hoạt động của tổ chức Vicaris và hoàn cảnh của em Thanh Thúy.
Sau buổi trao đổi làm việc cùng ban Giám hiệu nhà trường, thầy Phó hiệu trưởng đã dắt đoàn viếng thăm thư viện trường và lớp học của Thanh Thúy. Hôm ấy là vào tiết học môn Toán, thầy bộ môn đã rất sẵn lòng và vui vẻ cho mọi người trong đoàn được giao lưu trò chuyện cũng toàn thể lớp các em. Sư chú Trung Nhuận- trưởng ban giáo dục Vicaris đã ân cần hỏi thăm và trò chuyện gần gũi, sau đó còn bắt một bài hát để cả lớp đồng thanh hát theo. Lớp ai cũng bảo rằng Thanh Thúy là một người bạn dễ thương, đạo đức tốt. Nhìn những gương mặt hồn nhiên với những ánh mắt vừa thấy là lạ của các em vừa long lanh, chúng tôi như được trở về với thời học trò vô tư vui vẻ, ngày ngày lớn lên trong tiếng trống trường, giờ ra chơi, bài giảng… Cái thuở còn căng tràn nhiệt huyết và hay mơ- những tháng ngày thênh thang muốn đưa tay hái cả sao trời để dệt nên mộng tưởng.
Đi giữa những rặng dừa xỏa bóng, đường về nhà em Thúy thật mát mẻ bình yên và có năng lượng chữa lành đến lạ, đẹp và thơ, sống động như những câu ca dao mẹ ru giữa trưa hè thơ ấu ngày xưa. Sau rặng dừa nước xanh mướt ấy là ngôi nhà tôn dựng tạm cưu mang, che nắng che mưa cho bảy thành viên gia đình Thanh Thúy. Được mọi người ghé thăm, ba mẹ em rất vui; đặc biệt khi được chia sẻ về những hỗ trợ giáo dục cũng như bồi đắp đạo đức thành người, ai nấy đều rạng ngời một niềm vui khôn tả. Bậc làm cha- me, ai cũng dốc sức mình mưu sinh để lo hết mức có thể cho tương lai các con, nhưng con đường đi đến ước mơ em liệu có dễ khi cả gia đình đang ở đất đậu ông Ngoại; sau tai nạn, ba Thúy cũng lây lất gắng gượng nhưng vẫn không ai thuê làm, mẹ Thúy thì chật vật chăm thêm ba đứa em nhỏ…
Cái nghèo cái khó bủa vây, nhưng chưa bao giờ Thanh Thúy có ý định bỏ học dù gia tài của em chẳng có gì ngoài ý chí. Sau khi hoàn tất thủ tục bảo trợ, nhận thấy sự thiếu thốn và bất tiện trong góc học tập của em, với sự giúp đỡ nhiệt tâm và kịp thời của các anh cán bộ đoàn, các anh- chị được chở ra tận nơi để mua những dụng cụ học tập trong cái nắng của giữa trưa đứng bóng. Nhờ đó mà chúng tôi đã có thể gởi tặng đến em những đồ dùng học tập cần thiết như: máy tính cầm tay, đèn học, bàn học, giày quai hậu, chiếc bánh kem xinh xắn chào đón em đến với đại gia đình Vicaris, đồ thể dục và hơn hết là những quyển sách hay mà các cô- chú, anh- chị đã tìm mua theo sở thích của em.
Trong suốt chuyến đi ghé thăm và bảo trợ giáo dục, có một người luôn dõi theo và quan tâm đặc biệt đến em Thanh Thúy, đó là cô Loan- người con của đất Việt xa quê lập nghiệp trên đất Pháp. Mang trong mình sự đồng cảm và thấu hiểu của một người từng trải đủ vị cuộc đời, cô Loan xúc động và đã chia sẻ rằng cô cảm thấy mình có duyên với Thanh Thúy và ngõ lời muốn hỗ trợ, tiếp sức cho em trên chặng đường phía trước chỉ với hy vọng Thanh Thúy ngày ngày được vui vẻ đến trường, được thoải mái học tập và được tự do mơ về tương lai tươi sáng. Nhân duyên đưa cô đến với miền đất Tiền Giang trong khoảng thời gian ngắn ngủi cô trở về thăm quê Cha đất Tổ, nhân duyên đã kết nối cô với những mảnh đời không may. Chúng tôi thầm cám ơn mọi nhân duyên tốt đẹp và chúng tôi vô cùng trân trọng những tấm lòng luôn mong muốn được sẻ chia.
Thanh Thúy khá ít nói so với các bạn cùng trang lứa, đến cả câu “cám ơn” với các cô- chú, anh- chị em cũng rất ngập ngừng. Chúng tôi hiểu sự lớn lên trong cái nghèo đôi lúc làm các em mặc cảm và nhút nhát. Và chúng tôi cũng hiểu những nỗi niềm đằng sau ánh mắt long lanh, sáng rực của em rằng dù không thể dễ dàng nói ra những lời biết ơn nhưng những tấm lòng sẻ chia, mỗi hành động yêu thương chính là nguồn động lực to lớn em mang theo trong suốt hành trình đến ngày một gần với ước mơ mình. Chia tay trong những tiếng cười rộn rã như xé tan không gian yên tĩnh giữa trưa hè, Thanh Thúy hôm nay đã bước sang trang mới của cuộc đời, sang những trang được viết nên từ những sẻ chia, nâng đỡ, hiểu biết và yêu thương.
Trung Ninh – BGD Vicaris
Bạn mong muốn đồng hành cùng chúng tôi giúp đỡ trẻ em VƯỢT KHÓ và THẮP SÁNG ƯỚC MƠ đóng góp tại:
Bình luận