Chúng tôi – Những trái tim của Vicaris mang tình yêu lớn cũng không khỏi xao lòng sau chuyến đi “Vì Nụ Cười Trẻ Thơ – Lào Cai 23-24/11/2019”. Cái gọi là ngẫu hứng xuất khẩu thành thơ, chẳng dám xưng văn chương bất diệt. Nhưng chắc chắn một điều rằng, kỷ niệm tươi đẹp ấy đã được Vicaris lưu giữ mãi không phai qua những dòng thơ ngọt ngào này…
Bài thơ 1:
“Nơi ấy.
Nơi ấy có căn nhà nhỏ đơn sơ
Nơi ấy có những người còn nghèo khó
Nơi ấy người già quàng khăn màu đỏ
Và trẻ em, có đứa còn thò lò mũi xanh.
.
Nơi ấy em đã đến cùng anh
Mình nhen ngọn lửa tình người thương mến
Mang chia sẻ kho tàng sách, truyện
Cách đánh răng, cách để bảo vệ mình..
.
Nơi ấy trẻ con có đôi mắt rất xinh
Sáng rực lên khi nghe những lời anh và em nói
Chúng sẽ đổi thay dần và có cách sống mới
Tập tính, thói quen chưa tốt, hi vọng bỏ đi dần
.
Hi vọng sẽ bớt đi những số phận bần hàn
Bớt đi những mái nhà tranh trống trải
Và nhiều hơn những ruộng đồng và cây trái
Lũ trẻ con xinh xắn được đến trường
.
Nơi ấy mình ra về mà lòng mãi vấn vương
Thương khe núi chùm dương xỉ mọc
Thương đứa trẻ nhỏ trên lưng bà ngủ gục
Thương con chim xinh lách cách mãi chuyền cành.
Đi bên nhau, em nắm chặt tay anh….”
Bài thơ 2:
“Em làm gì với chiếc lá khô kia?
Sao ngơ ngác, ngu ngơ, ngớ ngẩn
Vườn chuối bản cao có gì hấp dẫn
Mà hai em hớn hở diễn đến sâu?
………
Trên cao kia có một chú ong nâu
Mùa đông đến, kiếm nhuỵ hoa ướp mật
Dâng cho đời những giọt tinh tuý nhất
Nên “chúng mình” đi tìm chú ong nâu.
Em mơ ước gì? hãy cứ diễn thật sâu
Vui lắm mà, đồng bào mình nơi ấy
Sẽ có thêm một chút đường, chút muối,
Học trò vùng cao thêm cuốn sách gối đầu giường!
Kệ ai kia cười chúng mình dở, ương
Cứ diễn nhé, nếu đời vui từ đó
Cành lá khô uốn mình trong cơn gió
Mãi mang theo những ký ức ngọt lành!
Lào Cai 24/11/2019″
ST: Thành viên Vicaris, Đào Liên.
Bình luận