Hôm nay là đúng một tuần kể từ chuyến đi về vùng núi Lâm Đồng xa xôi, con ngồi đây nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ nhất có được mà cảm nhận sâu sắc hơn, để lỡ trong phút giây đó có vội vàng vụt qua thì bây giờ vẫn còn đó, vấn vương và hồi tưởng.
Lành thay, đây là chuyến đi “Gieo hạt hiểu thương” lần thứ 2 mà con được đồng hành cùng gia đình Vicaris. Ở lần đầu, con cũng đã viết một bài cảm nhận thật dài với tâm tư của người mới. Giờ đây, người đã cũ nhưng với cái nhìn sau một năm chắc hẳn sẽ già dặn hơn một chút, thả lòng mình vào những câu từ sâu lắng ngay đây.
Lời đầu tiên con xin được trân quý ân đức của Thầy Tuệ Đạt, người dựng nên những hành trình đáng nhớ, làm tư lương cho chúng con trên đường đời. Chúng con, nhóm Phật tử Khánh An đã đồng hành xuyên suốt một năm qua cảm thấy thật may mắn và biết ơn Thầy. Tuy Thầy hơi khó nhưng chúng con vẫn chịu khó đi theo, vì chúng con cảm nhận được những điều Thầy đã và đang gầy dựng đều mang lại giá trị lớn cho hôm nay và mai sau.
Tiếp đến, con xin được gói gọn cảm nhận của mình trong từng khoảnh khắc đặc biệt nhất, vì để chia sẻ hết thì thật dài tận thiên thu.
Những bước chân đầu tiên đến Tu Viện Bát Nhã, không khí nơi núi đồi mát lạnh dưới những hàng thông xanh, buổi sớm sương mai thấm ướt phủ đồi chè, con suối nhỏ róc rách như phổ vang lên tiếng nhạc rừng. Ánh mặt trời tỏ rạng từ phía xa hướng đến những con người đang ngồi thật yên, cùng nhau hé nở nụ cười. Mọi thứ dường như thật long lanh trong đôi mắt con, từ cảnh vật cho đến con người. Giây phút đó con chỉ ước thời gian có thể ngừng lại thêm chút nữa, cho con được thấm thía thêm hương vị sống thực thụ.
Ngày dần đổ về đêm, bên bếp lửa hồng ấm nóng, làn khói trắng dập dìu đưa theo ngọn gió, từng khúc hát lời ca được vang lên với những dòng chia sẻ cảm nhận, dường như ai cũng muốn hòa vào giai điệu nên chờ đến người cuối cùng thì cũng đã về khuya. Con thấy được sợi dây kết nối giữa những con người từ xa lạ trở nên quen thuộc, niềm tin được trao đi dễ dàng hơn bao giờ hết, thật may mắn khi được có mặt trọn vẹn trong không khí thấm đậm tình người như thế.
Đêm đã tan, ngày mới lại về…
Hành trình mang hạnh phúc đến các tỉnh thành nơi các em nhỏ khó khăn từ vật chất đến tinh thần của Quỹ Vicaris, bàn tay nắm lấy bàn tay, cho con người biết yêu thương con người.
Tuy con đã tham gia Quỹ được một khoảng thời gian nhưng đây là lần đầu con có cơ hội được trực tiếp tham gia hoạt động bảo trợ. Trò chuyện cùng các em, con luôn mong đặt mình vào vị trí của các em để hiểu được cái nhìn và ý nghĩ trong tháng ngày sắp tới. Ở nơi buôn làng nghèo khó, sẽ là nhiều khó khăn và chướng ngại nếu các em không được quan tâm sâu sát để định hướng tương lai. Khi các em được Quỹ Vicaris bảo trợ, đồng nghĩa là bên cạnh các em sẽ có thêm nhiều bàn tay nâng đỡ, giúp các em thêm phần nào mở rộng tầm nhìn cũng như lý tưởng sống. Thời gian gặp gỡ ngắn ngủi, mong là lần gặp này sẽ mang lại chút ấm áp và lưu giữ trong các em kỉ niệm thật đẹp. Chúc cho hành trình tươi đẹp của Quỹ Vicaris sẽ ngày càng lớn mạnh để có thể giúp đỡ được nhiều trẻ em trên khắp mọi miền quê hương.
Trồng thêm cây, em trồng thêm cây
Rừng không có, lấy đâu tiếng nhạc?
Trồng thêm cây, em trồng thêm cây
Bàn tay có lấm lem ngại chi.
Hoạt động trồng cây “Chiên Đàn” cúng dường của Quỹ Vicaris vô cùng ý nghĩa cho trái đất và nhân loại, con đã đưa điều này vào hoạt động quan trọng hàng năm, để dù có bận thì cũng cần sắp xếp thời gian tham gia.
Nhắm mắt lại và tưởng tượng khi mở mắt ra trước mình là một rừng cây xanh mát do chính tự tay trồng nên thì hạnh phúc biết bao. Con nghĩ rằng ai trong chúng ta cũng đều thích cảm giác được ngắm nhìn rừng núi mênh mông, hít thở không khí trong lành, thế nên khi nâng niu trên đôi tay mình một mầm cây xanh, con đã nguyện cho cây lớn thật nhanh, phủ màu xanh trên đất mẹ. Mặc cho có nắng, có lấm lem, có mùi của chất bón, nhưng sẽ không là gì khi mình có đủ tình thương gửi gắm rừng cho mai sau. Ước mong những năm tiếp theo vẫn được đồng hành cùng đưa cây xanh đi khắp mọi nơi, cho thương yêu khắp trên địa cầu.
Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ
Những người con gặp, đều có lý do.
Phước duyên con được gặp và bước đi cùng quý Thầy Cô, anh chị và các bạn. Con tin rằng cho dù là một lần trong đời ta được thấy nhau, trò chuyện chỉ trong vài phút, có khi không bao giờ gặp lại nữa, thì đã là một mối lương duyên thật tốt mà con sẽ lưu giữ mãi trong tim này. Con biết ơn ngày hôm nay con vẫn còn ngồi đây nhớ lại từng gương mặt người, nhớ nụ cười và ánh mắt thân thương của những người có cùng lý tưởng. Hạnh phúc và niềm tin xin gửi tặng cho người, hẹn gặp lại nhau vào một ngày rực rỡ. 😊
Con,
Mỹ Mỹ
Bình luận