Đề bài: Chia sẻ cảm nhận/ góc nhìn của bạn về chủ đề “Hoá giải nỗi buồn” trong đoạn trích sau.
Link truy cập bài viết: https://docs.google.com/…/1dE07GF2h6n5b…/edit…
BÀI CẢM NHẬN:
Hầu như trong cuộc sống của mỗi người đều có không ít những nỗi buồn riêng. Không phải lúc nào cuộc sống cũng phức tạp và rối tung như chúng ta tưởng. Đôi khi, mọi chuyện rất đơn giản nhưng chính chúng ta và cái suy nghĩ điên rồ bên trong của mỗi người, đã làm cuộc sống này trở nên phức tạp và khó hiểu.
Nhiều lúc trong đầu chỉ văng vẳng một câu hỏi “Tại sao?” Bây giờ em mới nhận ra một điều, là ngay lúc này hoặc một lúc nào đó chúng ta gặp khó khăn thì đừng cảm thấy lo lắng. Đừng chôn vùi nụ cười ấy đi, ngay vào thời khắc đó hãy để nụ cười của mình được tỏa ra. Nó sẽ khiến chúng ta cảm thấy vui tươi và nhẹ nhõm, bỗng rồi mọi việc đều sẽ ổn thôi.
Em từng có một người bạn!
Có chuyện vui, buồn gì cô ấy cũng kể cho em nghe. Đến một ngày nọ, cô ấy dường như quên lãng cuộc đời, cứ ngồi và ngó xa xăm ở một nơi nào đó. Em lại hỏi cô ấy “Tại sao hôm nay cậu buồn thế, sao không đi chơi cùng tôi? Không thích chơi với tôi nữa à?”. Tôi nói giỡn giỡn để cô ấy vui nhưng đôi mắt của cô ấy thì rơi lệ. Cô ấy nói “Người mà tôi yêu quý nhất không còn nữa, anh ấy mất rồi!”. Em chợt đứng hình vì người cô ấy nói là anh họ của cô ấy, cái người mà ngày nào cô ấy cũng kể cho em nghe. Cái người hay mua quà cho cô ấy và xem cô ấy như một cô em gái của mình. Cô ấy đã khóc rất nhiều! Cái người luôn chịu trách nhiệm cho những lỗi sai, luôn cho cô những lời khuyên chân thành nhất đã không còn ở trên đời. Không phải chỉ cô ấy thấy buồn mà em cũng cảm thấy không được vui khi cô bạn thân của mình có vẻ mệt mỏi và buồn bực.
Em có nói và chia sẽ với cô ấy là “Người thương bạn, chắc chắn dù thế nào thì họ cũng sẽ thương bạn. Nếu như bạn sống tốt cuộc sống của mình thì chắc chắn họ cũng đã giúp sức cho cuộc sống của bạn thêm nở hoa, thêm những tiếng cười và hạnh phúc. Hãy tin tưởng rằng họ luôn bên bạn, bạn hãy yêu quý cuộc sống này và những người xung quanh. Đừng vì nỗi buồn mà quên lãng đi cuộc sống, cuộc sống này cần bạn. Bạn không cô đơn đâu vì bạn có tuii mà”.
Bạn ấy nhìn em và chầm chậm lau đi những giọt nước mắt trên má và cậu ấy đã nở một nụ cười, nói “Được, mình sẽ mạnh mẽ không khóc nữa”. Và từ ngày hôm ấy em luôn nhìn thấy cậu ấy cười nhưng suốt 4 năm nay em vẫn chưa có thể gặp lại cô bạn thân ấy nữa.
Em cũng có nhiều chuyện buồn lắm nhưng không thể nào kể cho ai nghe được. Trước đây, ba hay mẹ em cũng đều hỏi một câu “Con thương ba hay mẹ nhất?”. Câu trả lời của em rất an toàn và không khiến ai phải buồn, em nói “Con thương ba mẹ bằng nhau”. Cho đến khi em 12 tuổi em mới nhận ra là ngay từ nhỏ em đã bỏ quên mẹ và em thương ba nhất. Bây giờ thì khác rồi em thương ba hay mẹ cũng không còn quan trọng đối với ba, mẹ nữa. Thế thôi người em thương nhất bây giờ là bản thân em.
Em đang trong giai đoạn nỗi loạn và không nghe lời ba mẹ. Nhiều lúc đi học về em muốn tâm sự những chuyện ở trường cho ba mẹ nghe nhưng chẳng ai nghe em nói cả, vì những chuyện của em kể không quan trọng. Nhiều lúc trong lớp em chỉ ngồi một mình không nói chuyện với ai, vì em chẳng biết điều gì cả. Các bạn ấy nói trên mạng có cái này cái kia nhưng em không hiểu gì hết nên dần dần các bạn trong lớp đều xa lắm em. Bây giờ thì đỡ hơn rồi, vì em được tiếp xúc với mạng xã hội nhiều hơn trước. Em biết trong lớp có nhiều bạn ghét em lắm, thậm chí là nói xấu em nhưng em chẳng làm được gì cả. Em hay bị bạn bè bắt nạt nhưng em không nói được với ai. Có nhiều lúc em trốn vào một góc nhà để khóc và đặt ra nhiều câu hỏi “Tại sao? Tại sao chả ai hiểu mình, tại sao tôi lại khóc?,..” Em khóc hết nước mắt rồi ngủ hẳn một giấc dài, đến khi thức dậy thì em không còn buồn nữa và tiếp tục với những công việc hàng ngày.
Đề bài: Chia sẻ cảm nhận/ góc nhìn của bạn về câu chuyện “Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào”
Link truy cập bài viết: https://docs.google.com/…/1m5AVa8JRg0ID4CA65zF…/edit…
BÀI CẢM NHẬN:
Mỗi người chúng ta đều có một cách cảm nhận khác nhau về cuộc sống, việc tôn trọng cách sống và lựa chọn của người khác cũng như chúng ta đang tôn trọng chính bản thân mình. Khi mình ngưng phê phán, cười cợt điểm yếu, lỗi sai của người khác thì họ cũng sẽ thông cảm, hiểu cho ta và cùng ta sửa chữa lỗi sai ấy.
Một người biết tôn trọng cách sống và lựa chọn của người khác, biết tỏ ra yêu thương sẽ giống như cơ thể phát ra không khí trong lành, khiến người khác dễ chịu, thỏai mái khi ở gần ta. Cuộc sống hạnh phúc là đích đến hầu hết của mọi người nhưng không phải ai cũng may mắn có được. Hãy làm cuộc sống của mình cân bằng với cuộc sống của người khác sẽ khiến mình hòa đồng hơn và yêu những gì đang có. Đừng hơn thua so đo với những việc nhỏ nhặt nhất vì điều đấy chỉ khiến cho ta mất đi những người bạn xung quanh mà thôi.
Nếu như muốn mình hoàn thiện hơn chính bản thân mình của hiện tại. Có thể lựa chọn từ việc so sánh mình với người khác, ở đây so sánh sẽ là động lực phấn đấu để giúp mình tốt hơn. Không cần phải thắng họ chỉ cần chỉ cần mình làm tốt hơn mình của trước đó thì cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
Trong câu chuyện “Cảm ơn bố đã cho con thấy chúng ta nghèo như thế nào”, cậu bé rút ra được sự giàu có chỉ có tiền, của cải, đồ vật có giá trị. Còn nghèo thì có nhiều thứ hơn, thay vì người giàu có 1 chú chó mà người nghèo có đến tận 4 chú chó. Vì những chú chó đó là bạn của họ, họ tuy không được ăn ngon nhưng những chú chó vẫn luôn bên cạnh chủ của mình không bao giờ bỏ rơi vì họ là một gia đình không thể nào rời bỏ. Những người nghèo cảm nhận được sự hạnh phúc nhiều hơn những người giàu là vì họ chẳng lo gì ngoài cái no đủ.
Cho dù họ chỉ còn một nắm gạo thì họ vẫn cho đi mà không có suy nghĩ sẽ được trả lại. Những người nghèo đa số họ chỉ cười vì họ biết họ chẳng có gì ngoài tình yêu thương mọi người cả. Chỉ có chúng ta, chỉ có gia đình là hạnh phúc nhất.
Bình luận