Chiều muộn ngày 09 tháng 05 năm 2022, sau khi rời nhà cháu Diễm My, chúng tôi dọc theo QL1A, đến ngã ba Đông Hòa, rẽ trái vào trường PTTH Vĩnh Kim. Đã hơn 17h chiều nhưng vẫn còn nhiều thầy cô đứng đón chúng tôi tận cổng trường. Sự thân tình và ấm áp của các thầy cô, đặc biệt là thầy hiệu trưởng Trần Trọng Hưng và thầy hiệu phó Nguyễn Văn Truyền như tiếp thêm nguồn năng lượng cho tất cả mọi người.
Sau khi giới thiệu sơ lược các thông tin về tổ chức Vicaris và các hoạt động liên quan, đặc biệt là chương trình bảo trợ giáo dục dành cho các bé có gia cảnh khó khăn nhưng không ngừng nổ lực, vươn lên trong học tập, thầy hiệu trưởng nhà trường đã bày tỏ niềm hân hoan và cảm kích trước sự chung tay của các tổ chức xã hội, các nhà hảo tâm đã đồng hành cùng ngành giáo dục nói chung, trường THPT Vĩnh Kim nói riêng và gia đình của các học sinh để giúp các con có thể trở thành người hữu ích trong xã hội.
Được sự hướng dẫn của nhà trường, chúng tôi di chuyển về nhà của cháu Lê Thái Thiện, tại Ấp Long Thạnh, xã Long Hưng, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang, cháu Thiện ra đón đoàn tại Đình Long Hưng – một di tích được xây dựng cách đây 160 năm, hiện thờ Tả quân Lê Văn Duyệt (một công thần triều Nguyễn) và các vị Thành Hoàng (có công lập làng, lập ấp) với nét kiến trúc độc đáo. Vừa bước qua cây cầu bê tông, hiện ra trước mắt chúng tôi là dáng của một người bà dong dỏng bước đi, miệng móm mém, xúc động: “Tôi là ngoại của Thiện, các cô chú ghé thăm, tôi mừng quá, cô chú vào nhà với tôi nghen”, bà gọi với “ông ơi, ông ơi…”. Bà kéo ghế, rót nước… rồi chậm rãi…
Thằng Thiện là cháu ngoại của tôi, ba má nó ngày trước sống với nhau không thuận, ba nó thường hay la đánh vợ con. Má nó buồn, khóc với tui hoài. Bữa đó, má nó cũng ra đồng làm việc bình thường nhưng mãi trưa không thấy về, mọi người ra đó thì phát hiện nó bị tai biến nằm bất động rồi Cô… bà nghẹn giọng… im lặng như cố kìm lại nỗi đau sắp vỡ òa… Tui cố kêu xe đưa lên Sài Gòn nhưng… không qua khỏi. Bàn thờ nó nè Cô… bà kéo tay dắt chúng tôi vào trong, chỉ lên bàn thờ của người mẹ đã vội ra đi khi hai con còn quá nhỏ. Bà tiếp lời… căn nhà này là của con trai tôi xây cho cách nay hơn 20 năm, lúc đó nó làm ăn trên Sài Gòn được lắm, nhưng trời không thương Cô à, hơn 8 năm trước, nó bị tai biến nặng, không còn nói chuyện hay lao động được nữa, vợ nó đưa về đây cho tôi, giờ hơn 40 tuổi rồi…, ánh mắt bà đưa về người đàn ông da trắng, đang ngồi bên mép giường, nãy giờ cứ nhìn chúng tôi và cười vui như đứa trẻ.
Trong nhà, có một cô bé chừng 10 tuổi, là em gái của Thiện. Khi mẹ mất thì “hai đứa nhỏ” về đây với bà luôn, nhà cũ của các bé, ba đã bán và cũng đã có gia đình mới rồi. Mấy năm nay, ông Thiện cũng bị tai biến nên mọi việc trong nhà mình bà xoay sở. Một mình bà ngoại với “sản nghiệp” là vườn dừa thu nhập ngót nghét hơn 1 triệu mỗi tháng để chăm lo cho bốn năm miệng ăn. Có lẽ biết mình đang chỗ dựa cả vật chất lẫn tinh thần cho tất cả những “mảnh đời” héo hắt trong ngôi nhà này nên bà đã thật khỏe, thật bình an dù đã ngoài bảy mươi tuổi.
Chúng tôi trò chuyện cùng với Thiện, em luôn cúi mặt và chậm rãi trả lời những câu hỏi về cuộc sống của em. Chỉ khi nhắc đến bạn bè, trường lớp và những ước mơ thì trong em mới ánh lên được niềm vui. Những quyển sách do chính chúng tôi mua hay ấm áp hơn là những người bạn nhờ chúng tôi thay mặt gửi tặng các cháu, còn chiếc bánh kem xinh xinh do chị Minh Trang tự tay làm lấy và đặc biệt với khung tranh có dòng chữ “HẠNH PHÚC CỦA CÁC CON LÀ PHẨM VẬT QUÝ GIÁ NHẤT VICARIS HIẾN TẶNG CHO ĐỜI” để kỉ niệm ngày cháu chính thức trở thành thành viên nhỏ trong gia đình Vicaris được chuẩn bị cẩn thận, lần lượt gửi tặng em cùng lời chúc yêu thương, em bẽn lẽn đón nhận, cảm ơn trong niềm hạnh phúc.
Chúng tôi bắt gặp trong khuôn mặt buồn này là một nỗi đau mất mẹ, xa cha. Những đứa trẻ ngoài kia dẫu nhiều nghèo khó nhưng có ba mẹ bên cạnh thì chúng vẫn có được nụ cười rất tươi cùng ánh mắt trong veo của tuổi mới lớn, nhưng điều đó thật khó tìm ở Thiện. Chúng tôi mong rằng, trên bước đường sắp tới của em, khi đã là thành viên của Vicaris, dẫu không còn mẹ, dẫu thiếu vắng ba nhưng em sẽ được chở che trong vòng tay thấm đẫm tình yêu thương của cộng đồng, của những người cha, người mẹ trong gia đình Vicaris.
BGD – Cát Anh
Một số hình ảnh khác:
Bình luận