Một buổi chiều tà, chẳng thể cảm nhận nổi ánh nắng hoàng hôn bởi những tòa nhà quá cao kia. Tôi trở về nhà sau một ngày dài làm việc hao tốn rất nhiều năng lượng, nhưng không sao cả, ngày mai đã được nghỉ cuối tuần rồi. Tôi cứ thế thong thả lái xe qua các con đường thôi.
Dừng lại ở hàng xe “Nước mía cốt dừa”, mua một ly tí uống xả hơi. Đưa mắt nhìn, bên kia đường có shop quần áo nữ, phía trước là một kệ đồ sale “Đồng giá 50k”. Mà ngộ, có đứa bé trai tầm 12, 13 tuổi, nhìn nhỏ bé lấm lem à. Nó đứng ngay đó, nhìn nhìn lựa lựa. Xong ly nước mía, tôi quẹo xe qua liền, cũng lâu rồi chưa sắm đồ, mà phần lớn là tò mò đứa bé kia làm gì không biết? Hỏi nó:
– Cháu mua đồ tặng ai à?
– Dạ, chị gái cháu. *Nó cười
– Ngoan thế, chị cháu bao nhiêu tuổi? Nhà cháu ở đâu nè?
– Chị 15, chúng cháu không có nhà. Ở chung một nơi với rất nhiều người mà ở đó ai cũng không có nhà cả.
Tôi đã hiểu, một đứa trẻ không có gia đình, không nhà ở…
– Thế tiền đâu ra cháu mua?
– Cháu bán vé số có tiền mà, mà đồ cũng có 50 ngàn chứ mấy. Chị ấy có cái áo cũ lắm mà mặc quài.
Nó lựa ra một cái áo rồi nhìn tôi nói tiếp:
– Hôm nay ngày 8/3 nữa nè cô, ngày của chị cháu.
Ôi thằng bé này, nó làm tôi muốn khóc quá. Thoáng nghĩ, cả ngày bận việc tôi còn chưa gọi về chúc mẹ và bà tôi ở nhà nữa. Một đứa bé thế này, nó đã biết ngày lễ và để dành tiền mua quà tặng chị gái nó nữa. Phải kiềm nước mắt lại, khóc trước mặt trẻ con thì không nên lắm, tôi ôm nó:
– Cảm ơn cháu! Xem như vì cháu đáng yêu, cô trả tiền chiếc áo này, cháu mang về tặng chị nhé.
Nó ngại ngại nhưng cũng nhận. Nó vui vẻ cảm ơn rồi đi thật nhanh. Chắc có lẽ nó muốn nhanh chóng tặng món quà này cho chị nó vui. Còn tôi thì đọng lại cảm xúc ở đó…
Bạn có thể chia sẻ cho tôi nghe! Về hôm nay mùng 8/3, về những đứa trẻ…
Góc Vicaris: Thương chúc một nữa thế giới luôn xinh đẹp, an vui và thành công trong công việc cũng như cuộc sống. Đặc biệt là trái tim vẫn ấm nồng tình yêu với tất cả, với những đứa trẻ của chúng ta.
Bình luận