Đặt chân đến mảnh đất Sóc Trăng thân thương, bên tai tôi chợt vang lên khúc tình thơ trong trẻo:
“Em còn kể anh nghe – chuyện người xưa trung nghĩa
Vạn nếp nghĩ suy từ những cuộc đời vẹn vẻ
Có miền đất nào mà thiếu những hy sinh? Sóc Trăng quê em. Sẽ thêm dấu chân mình!”
Và, tim tôi bồi hồi trước câu chuyện của cậu bé lớp 8 – Mã Lê Hoàng Khởi.
Khởi mồ côi cha từ thuở lên 2, em cùng Mẹ và chị gái – hơn Khởi 3 tuổi, nương tựa nhau trong căn chòi lá nhỏ. Năm qua tháng lại, căn chòi chật hẹp ọp ẹp, xác xơ theo tháng năm bao nhiêu thì tình thương của người Mẹ dành cho 2 đứa con thơ cứ rộng lớn bấy nhiêu, cũng nhờ vậy, mà 2 chị em Khởi lớn lên đều ngoãn ngoãn, dễ thương. Khoảng cuối năm 2020, Mẹ Khởi lên Sài Gòn kiếm việc làm, gửi lại 2 con cho ngoại ở quê, lúc này Khởi đang học lớp 6. Người Mẹ ấy đã rong ruổi không biết bao nhiêu góc phố để bán vé số, làm thuê không biết bao nhiêu là việc để kiếm tiền gửi về cho các con, dành dụm để sửa lại căn chòi lá. Những tưởng Sài Gòn rộng lớn sẽ bảo bọc và cưu mang những hi vọng của 3 Mẹ con Khởi. Nhưng rồi, Sài Gòn hoa lệ cũng không thể vượt qua được đại dịch Covid 19. “Đau thương đủ cho cả đời người”, Mẹ Khởi mắc bệnh, những ngày tháng cách ly trên thành phố, 3 Mẹ con chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, những cuộc gọi giờ đây chất chứa biết bao lo lắng. Và rồi, điều không may nhất cũng đã đến, sau vài tháng chống chọi với dịch bệnh, vì sức khỏe yếu, nên Mẹ Khởi đã không thể qua khỏi. Những mất mát và đau thương mà Covid-19 để lại, chắc có lẽ không thể có một từ lại có thể kể siết, giữa muôn vàn những mất mát ấy, có nỗi mất mát của gia đình Khởi. Nghe kể đến đây, tôi thật sự không cầm được nước mắt, chợt thấy đời người thoáng chốc mong manh đến vậy! Và chúng ta, là những người may mắn khi còn có cơ hội được ngồi tại đây, ngay lúc này.
Vắng Cha, mất Mẹ, căn chòi lá vốn chật hẹp nay lại bị lấp đầy nỗi đau thương. Chị gái Khởi – cô bé nhỏ nhắn ấy giờ đây là trụ cột gia đình, em quyết định nghỉ học để đi làm có tiền trang trải sinh hoạt cho 2 chị em. Còn Khởi, em ý thức được hoàn cảnh của gia đình và hiểu được sự hi sinh của chị gái, nên Khởi luôn cố gắng chăm chỉ học tập. Chàng trai miền Tây với nước da rám nắng, tính tình hiền lành, chất phát, lại học rất giỏi nên Khởi luôn được hàng xóm, thầy cô và các bạn trong lớp yêu mến. Dẫu biết vòng “sinh – lão – bệnh – tử” vô thường đến vậy, nhưng khi ngồi tại đây, nhìn sâu vào đôi mắt của chị em Khởi, nắm lấy bàn tay run run của các em, cảm nhận từng hơi thở, từng lời kể nghẹn ngào mới thấy sự giới hạn của phận người. “Hôm nay là một ngày đặt biệt, vì hôm nay không phải ngày hôm qua, cũng không phải ngày mai”, mỗi khoảnh khắc đến với đều đáng trân trọng. Và, thật may mắn vì ta còn có thể sống, có thể chia sẻ và yêu thương! Gặp gỡ là một cái duyên và cùng lắng nghe câu chuyện của nhau cũng là một món quà của cuộc sống.
Chúng tôi – những thành viên trong ban Bảo trợ giáo dục Vicaris có mặt ngày hôm nay, tại mảnh đất Sóc Trăng hiền hòa, được gặp chị em Khởi và lắng nghe câu chuyện của các em cũng là một duyên lành. Từ nay, lành thay rằng Khởi sẽ có thêm một gia đình mới mang tên Vicaris, còn chúng tôi, có thêm cơ hội để lắng nghe và chia sẻ cùng các em nhiều hơn. Hành trình phía trước với Khởi còn rất dài, tương lai sẽ còn nhiều điều đến với em, có thể là khó khăn, có thể là cơ hội. Nhưng chúng tôi tin rằng, “từ bùn sen nở”, những điều không thuận lợi trong cuộc sống đâu đó sẽ là tôi luyện em trở nên mạnh mẽ hơn, là những chất liệu giúp em vững bước trên hành trình dài phía trước, là sự vươn mình nở thành bông hoa sen đầy tự hào. Và chúng tôi – Vicaris với sứ mệnh “nuôi dưỡng ước mơ trẻ thơ” sẽ luôn đồng hành và hỗ trợ để dìu dắt Khởi trên hành trình ấy.
Sóc Trăng, ngày 18 tháng 09 năm 2022
BBTGD Vicaris – Tiểu Ngọc
Bình luận