Ngày 23/7/2020, cuộc điện thoại từ Sài Gòn gọi đến thôn Chè Làng, Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh. Đầu dây bên kia, giọng nói lanh lợi và hồn nhiên của em Nguyễn Thùy Dương làm tôi xúc động. Kể từ ngày tham gia chương trình bảo trợ vào tháng 9/2018, Thùy Dương nay đã là cô học trò lớp 12, đang chuẩn bị bước vào kì thi đại học
Tôi hỏi em về chuyện học và ước mơ trong tương lai. Em hào hứng chia sẻ về bốn nguyện vọng sắp tới, trong đó có ba nguyện vọng là chuyên ngành Ngôn ngữ Anh và một chuyên ngành Quản trị du lịch. Hóa ra, cô học trò nhỏ có niềm đam mê mãnh liệt với tiếng Anh. Tôi hỏi động lực nào khiến em quyết định thi vào những ngành ấy, Dương cười ngượng nghịu. Em kể hồi nhỏ học dở tiếng Anh lắm, đến câu “How are you” cũng chẳng biết viết thế nào. Đến năm lớp 6, cô giáo dạy tiếng Anh của em rất dễ mến và tâm huyết. Cô đã truyền lửa cho em, để em yêu hơn và học tốt hơn ngoại ngữ này. Giờ đây, đứng trước ngưỡng cửa đại học, em gieo hạt mầm ước mơ trở thành cô giáo dạy tiếng Anh để tiếp tục truyền lửa cho những thế hệ sau.
Tôi lại hỏi nếu Dương lên Hà Nội học thì nhà chỉ còn bà và em gái thôi phải không? Cô học trò thoáng im lặng vì có lẽ câu hỏi đã chạm tới niềm trăn trở của em. Nhà em chỉ có ba bà cháu. Bà Dương năm nay đã 70 tuổi, chuyện ăn chuyện học của hai chị em Dương đều một tay bà lo liệu nhờ vào gánh hàng nhỏ trước nhà. Mỗi buổi sáng, Dương đều thức dậy sớm hơn bạn bè đồng trang lứa để phụ bà dọn hàng. Em ngại ngùng chia sẻ cũng vì lí do này mà em hay bị buồn ngủ trong lớp. Chiều tối, nếu không phải đi học thêm, Dương phụ bán quán từ 6 giờ đến 8 giờ, mỗi giờ kiếm được 50.000 đồng, cũng xem như giúp gia đình có đồng ra đồng vô. Tuy vất vả nhưng thành tích học tập của em chưa bao giờ làm chúng tôi thất vọng. Dương khoe có các anh chị trong Vicaris không chỉ hỗ trợ về vật chất hàng tháng mà còn gọi điện thoại hỏi thăm, làm em cảm thấy như có người luôn động viên, tin tưởng và đặt hi vọng nơi mình. Vì thế em phải nỗ lực học cho giỏi.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, tôi đã kịp gửi đến Dương vài lời. Chúc em đạt kết quả cao trong kì thi sắp tới. Lên Hà Nội học, bà và em gái của Dương sẽ rất vui nếu em cố gắng chuyên tâm cho việc học, đừng trăn trở quá nhiều vì ước mơ trở thành cô giáo của em không còn xa nữa đâu. Mong Thùy Dương luôn giữ mãi nụ cười trên môi, giữ mãi phong độ lạc quan và tràn đầy hi vọng vì cuộc đời là một tấm gương lớn, sẽ tươi cười với những ai sống yêu thương, chan hòa.
Bình luận