Cháu Thanh An sinh ra và lớn lên trên mảnh đất miền sông nước trù phú, ngôi nhà nhỏ của em nằm bên ven sông, nên từ thuở ầu ơ bên lời ru của mẹ là dập dềnh sóng nước, là tiếng xuồng ghe xuôi ngược, Sông cho nước tưới tẩm mùa màng cây trái sum suê, cho tôm cá đầy ắp, sông hiền hòa và gắn bó thân thiết với đời sống người miền Tây.
Gia đình Thanh An có 6 người gồm: ba, mẹ, bà nội 91 tuổi, 2 cô đã tuổi 70 và em cùng chung sống. Dù điều kiện gia đình cũng chỉ đủ cho cái ăn, cái mặt, em vẫn luôn lạc quan, yêu đời trong tình thương của cha, hơi ấm của mẹ. Thế rồi bỗng một ngày 4 năm trước, đứa trẻ 10 tuổi đứng lặng, sững sờ nhìn căn nhà nhỏ của mình từ từ chìm xuống lòng sông, nước cuốn trôi đồ đạt, trôi cả bao ước mơ của mẹ là tích góp để có một căn nhà vững vàng, khang trang hơn. Sau đó, cố gạt đi những giọt nước mắt, vượt qua sự trêu ngơi của số phận, gia đình em cố gắng dựng lại căn nhà tôn để có cái che nắng mưa và mở một quán bán nước bên bến phà, ba thì chạy xe ôm, đời sống cũng từ đó mà dần hồi phục.
Hôm nay, chúng tôi về trên mảnh đất dừa ngọt sông dài Bến Tre, đứng trên cồn Phú Đa, nhìn ra dòng sông Cổ Chiên, khung cảnh đỗi êm đềm và mềm mại những cánh cò trắng bay, những đám đám lục bình trôi lặng lẽ, bát ngát thiên nhiên, khí hậu nơi đây được đất Mẹ ưu ái, chính vì thế mà con người cũng theo đó mà sống cởi mở, tình cảm. Chị Hương cũng vậy, trò chuyện với chị chúng tôi cảm nhận được sự chất phát, thiện lương từ chị, bởi dù khó khăn nhưng chị vẫn luôn chia sẻ, giúp đỡ mọi người trong tâm niệm “lá rách đùm lá tả tơi”, vì vậy bà con xóm làng ai cũng quý, cũng thương. Chị dẫn chúng tôi ra ven sông chỉ về phía bãi xa, nơi mảng đất bị sạt lở mới vừa, chị nói:
“Chổ đó là căn nhà được dựng lại sau khi bị sập 4 năm trước, 2 năm trước sập và ngập một lần nữa, đến tháng 8 rồi lại bị sạt lỡ hết xuống sông. Lúc đó là 7h tối, khi đang ngồi trong nhà thì thấy nhà sập xuống từ từ, biết là đang sập nguy hiểm nên cả gia đình cố gắng mang một số thứ quan trọng ra còn lại chìm hết xuống cả.”
Nghe chị nói mà lòng tôi thắt lại, dù được nghe kể từ trước sự việc, tôi vẫn không kìm lại được cảm xúc khi đang đứng nơi đây, có lẽ vào cái đêm nghiệt ngã đó cháu Thanh An cũng đang đứng chổ chúng tôi đứng và một lần nữa nhìn căn nhà nhỏ của mình trôi theo dòng nước. Liệu rằng em có khóc không nhưng nước mắt tôi đã chảy, trong màn đêm tối, những bước chân run rẩy, hụt hẫn em phải qua nhà bạn để ở nhờ. Tôi tự hỏi đất Mẹ có thương em, thương gia đình em không? Hay do bàn tay ai làm nên nỗi?
Sau sự việc này, chúng tôi biết đến hoàn cảnh của em mà quyết định xem xét bảo trợ giáo dục cho em học tập, sang sẽ phần nào gánh nặng cho gia đình. Ngồi trò chuyện, chị Hương hào hứng kể cho chúng tôi về tuổi thơ và học tập của em. Em luôn đạt thành tích học sinh xuất sắc suốt 8 năm học, từ lớp 3 em đã yêu thích học tiếng Anh nên chị cho học thêm đến bây giờ đã rất thành thạo, từ nhỏ ai cũng khen không những hát hay mà còn múa đẹp. Sâu trong ánh mắt của chị là niềm tự hào, niềm hy vọng vào đứa con duy nhất, là động lực vô vàn để chị vượt qua những đau thương, mất mát.
Giờ đây, nhờ sự giúp đỡ của bà con, xóm làng, em đã có căn nhà gạch kiên cố và hơn nữa đã trở thành một thành viên nhỏ trong gia đình Vicaris với bàn tay nắm chặt, đồng hành, có mặt bên em trên nẻo đường phía trước. Nơi đây đầy ắp tình thương của các cô chú đến từ 3 miền đất nước, của những người bạn phương xa cùng chung một ước mơ về một cuộc sống hạnh phúc và thiện lành cho mai sau.
Vicaris tin rằng, tâm hồn trẻ thơ là mảnh đất đất màu mỡ, nguyên sơ nhất để gieo trồng hạt giống của niềm tin, tưới tẩm và vun bón bằng sự ân cần nâng đỡ và hoa trái ấy chính là sự hiểu biết và yêu thương đích thực.
Chúng tôi và bạn nữa hãy cùng nhau chung tay nuôi dưỡng ước mơ trẻ thơ.
Vicaris, 8/01/2022
Trung Nhuận
Bình luận