“Những cuộc hành trình mang đến rất nhiều cung bậc cảm xúc cho mỗi thành viên trong gia đình VICARIS. Khi được chứng kiến cuộc sống còn thiếu thốn rất nhiều của các em nhỏ, ai trong mỗi chúng ta cũng đều bất giác nhớ lại tuổi thơ của mình. Đôi khi chỉ là thiếu một thứ đồ chơi nhỏ, chúng ta cũng cảm thấy thiếu thốn và khó chịu lắm rồi. Thế nhưng các em nhỏ vùng cao ấy, chỉ cần một chiếc giày của ai đó đã há mũi rơi ngang đường quốc lộ cũng có thể trở thành một niềm vui, một thứ gì đó mà các em cảm thấy thật tuyệt vời.
Bố mẹ cả ngày lên nương làm rẫy để các em ở nhà chơi với nhau trong một gia đình nhiều thế hệ chẳng khác gì mỗi đứa con thành phố bị nhốt ở nhà khi bố mẹ đi làm. Chỉ có điều chúng vô tư hơn, những nụ cười, những ánh mắt nói lên rằng chúng chưa phải suy nghĩ quá nhiều những. Các em đến trường như bao đứa trẻ khác nhưng niềm quan tâm duy nhất của các em là hôm nay sẽ được học chữ gì, đếm và cộng đến bao nhiêu để sau này gùi hàng ra chợ có thể tính được. Nhưng cũng có những đứa trẻ đặc biệt trong đó, muốn trở thành bác sĩ, trở thành cô giáo hay chú bộ đội. Những ước mơ đơn giản vậy mà khi chúng tôi nhìn thấy những ánh mắt, nụ cười cầm trên tay những món quà mà VICARIS mang đến, đâu đó những giọt nước mắt lăn trên má. Và món quà các em gửi đến chúng tôi đó là “Sự lạc quan, và tình yêu quốc đời này”. Cảm ơn các em rất nhiều!”
Antonio
Bình luận