“Chúng con được ngồi đây
Trong phút giây hiện tại
Bao bọc bởi tăng thân
Thấy mình thật may mắn:
Sinh ra được làm người
Con sớm gặp chánh pháp
Hạt Bồ Đề tưới tẩm
Lại có duyên được sống
Hòa hợp trong tăng thân.
…”
Bài tụng hạnh phúc
___
Từ ngày ở Tu viện về, con cứ bật lên nghe những lời bài hát này. Đây là bài tụng mà khi trên chuyến xe đi Đồng Nai trồng cây và tu học, thầy Tuệ Đạt đã cho mọi người đọc. Con ấn tượng với những lời tha thiết này làm sao!
Dẫu không phải là lần đầu tiên đi xa và tham gia hoạt động của Vicaris, nhưng đây là lần đầu tiên con được tham gia các thời khoá tu học. Mỗi buổi sáng, cứ đúng 6h là mọi người tập trung đi khất thực, rồi 8h45 lên thời khoá ngồi thiền, tụng kinh. Khi về nhà kể cho gia đình nghe, con cũng thật lòng mà “khai báo” đi công phu mới có 5-6 ngày thôi mà ám ảnh quá! Mỗi lần ngồi thiền là mỗi lần con được dịp tiếp xúc chân thực với cơ thể mình. Trình tự cảm giác của con lặp đi lặp lại như một quy trình: ban đầu vào thiền thấy bắt đầu thoải mái, thở vào-thở ra. Tiếp đến là cảm giác “còn tới tận 20 phút, 25 phút,… chắc chết mất”. Sau đấy khi được phân nửa thời gian thì con bắt đầu bình tĩnh lại, nhớ lại lời thầy dạy, thở vào mình thấy mình là hoa, là núi, là mặt hồ tĩnh lặng, là không gian bao la, thở ra mình mỉm cười. Trong một khoảnh khắc nào đấy con thật sự tìm thấy niềm an lạc của việc dừng lại. Tự thân con nảy ra niềm hạnh phúc của việc thở, bởi vì lúc đấy con thấy mình thật yên, chẳng đến, mà cũng chẳng đi đâu! Nhưng mà, tập sự thì nào ổn định được. Đến 10 phút cuối cùng tay chân con bắt đầu loạn xạ lên hết, chân thì đau nhói mà tay cứ cấu vào nhau để không phải mở mắt ra. Nhiều khi con nghĩ, không biết mình đang thiền hay đang đấu tranh với nội tâm của chính mình nữa! Haha.
Khi có dịp trực tiếp ở Tu viện quan sát và trải nghiệm, con rất ngưỡng mộ nếp sống của người tu sĩ. Khi ăn, khi đứng, khi làm, tất cả đều làm trong chánh niệm và tự mình biến một ngày của mình thật ý nghĩa. Những ngày ở Tu viện của con thật trọn vẹn. Đến nỗi, con còn tự nói với chính mình 7 ngày đi tu học như 7 năm lên núi! Khi sống trọn vẹn ở mỗi giây phút, con tự thấy ngày của mình dài ra và con luôn trong ý thức, tỉnh thức với những điều đang diễn ra xung quanh. Con còn may mắn được gặp những phật tử trong phòng công quả, dẫu chưa trò chuyện nhiều, nhưng con luôn cảm thấy thật ấm áp làm sao khi xung quanh mình tình yêu thương được biểu hiện với nhiều cách khách nhau. Ban đầu khi nghe cô trong phòng công quả sáng nào cũng kêu mình thức dậy, con thấy… sao cô này lạ thế nhỉ! Bình thường ngoài những người thân quen ra, bản thân mình sẽ ít khi gọi ai đó mới dọn vali đến phòng dậy lắm! Vậy mà sau đó sáng nào con không nghe cô gọi dậy, con lại thấy thiếu thiếu. Thầy nói làm con nhận ra, hoá ra tình thương biểu hiện qua nhiều cách, và khi thông qua lời thầy chỉ dẫn, con mới nhìn sâu vào những hành động người khác làm mà không còn dùng đến tâm trí hay phán xét nữa. Vậy nên tự dưng nhìn ai cũng thấy… dễ thương đến lạ.
Viết đến đây con thấy mình viết hơi dài rồi. Cứ mỗi một phút trôi qua, con lại ghi nhận mình cảm nhận những điều khác nhau. Những duyên lành may mắn con không biết nên nói sao để tỏ bày hết lòng mình. Con xin phép được liệt kê ra các sự kiện và cảm nhận của mình ạ. (Còn thiếu nhiều lắm)
– Ghé thăm nhà cô Cát Anh và được cô dẫn đi ăn: nhà cô phải nói là tuyệt vời luôn ạ. Đây là lần đầu con được đến nhà cô và không gian trên lầu truyền cảm hứng cho con lắm. Con còn nói với mẹ sau này con sẽ làm một khu như thế trong nhà, một góc vừa đủ để mình lắng lòng lại và dành thời gian cho chăm sóc tinh thần. Còn lẩu rau cô dẫn đi con thấy hihi ngon lắm. Bình thường con thích ăn rau cải lắm, nên đợt đấy đi tha hồ mà ăn.
– Thầy dẫn đi Bảo tàng Thành Phố Hồ Chí Minh: con nghĩ may mắn nhất khi đi bảo tàng đó là có thầy là người dẫn đi kiêm giải thích các sự kiện trên tranh ảnh. Thầy giải thích tâm huyết lắm ạ, dù có chỗ hiểu chỗ không nhưng con cảm thấy biết ơn thầy vì đã luôn dành cho chúng con những điều tốt nhất.
– Ghé nhà cô Trâm: con thấy quán cô mà nhớ nhà lắm. Do nhìn đâu đó thoáng qua gia đình con cũng có một quán nước nhỏ bên sông như thế. Và chú chó đáng yêu, hihi.
– Trồng cây ở Thiền viện Toàn Giác: kem ngon lắm ạ. Do lúc đấy con ngại nên mới ăn một cây chớ nếu được quay lại con nhất định sẽ ăn hai cây. Và khi nghe thầy ở thiền viện chia sẻ, con thấy mình may mắn làm sao khi có duyên được nghe những lời từ một người yêu cây tha thiết. Đó là những lời chia sẻ mà trong mắt thầy ánh lên niềm tự hào nữa. Thầy vui bởi vì mọi người cũng yêu cây và mỗi năm luôn có các thanh niên tình nguyện đến để phủ xanh nơi ấy.
– Tu học nửa ngày tại Ni xá Trạm tịch: các sư cô dễ thương và mang năng lượng thật an lành làm sao! Con thấy mình như được tắm trong dòng suối yên an tại nơi đây vậy.
Con còn nhiều niềm vui và cảm xúc lắm. Nhưng có lẽ diễn tả qua câu chữ thì viết mãi cũng không bày tỏ hết được. Thế nên, con xin tạm dừng bút. Con xin cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây và nghe hết tâm tư dài dòng của con.
Con biết ơn từ trong trái tim mình.
Thanh An
Bình luận