Đám trẻ ở đại dương đen là tiếng nói hiếm hoi với thế giới của những người trầm cảm. Cuốn sách là lời độc thoại của những đứa trẻ ở đại dương đen, nơi nỗi buồn và tuyệt vọng không ngừng cuộn trào bên trong những đứa trẻ. Những đứa trẻ ấy phải vật lộn trong những góc tối tăm với những tâm lí, những đè nén, những tổn thương mà chẳng ai hay. Đám trẻ đó phải tự cứu lấy bản thân mình thôi. Ai sẽ ở bên cạnh đám trẻ ở dưới đại dương đen sâu thẳm kia? Câu trả lời là chẳng ai cả. Không một ai muốn ở lại và đám trẻ cũng không muốn ai ở lại cả. Đôi khi không phải họ không muốn ai ở lại mà họ không chắc chắn rằng ai muốn ở lại, ở lại bên cạnh một người như họ. Họ mất niềm tin, mất đi sự tự tin chỉ còn lại sự đổ nát bên cạnh họ. Con nghĩ điều đám trẻ cần không phải là người ở lại mà là người đến và kéo họ ra khỏi đó. Đó chính xác là những điều họ cần.
Cuốn sách chia thành nhiều phần khác nhau, mỗi phần là một câu chuyện, hay một câu nói mà đôi khi những câu nói chỉ là tiêu đề nhưng lại khiến con có chút gì đó hơi khó chịu vì bản thân con có lẽ cũng đã từng trải qua. Đôi khi những câu nói đơn giản nhưng lại có sức sát thương không ngờ đến người đọc được nó. Thế mới thấy tác giả đã trải qua những khủng khiếp thế nào thì mới có thể viết được chân thực đến như vậy.
Con có cảm giác như tác giả hòa mình thành một trong những đứa trẻ ở dưới đại dương đen sâu không thấy đáy đó. Đôi khi trong lúc đọc sách con cảm thấy khiếp sợ bởi những dòng viết của tác giả, nó tác động mạnh mẽ trong con người con, khiến bản thân đôi khi không thoát ra được. Và những câu văn để lại cho con ấn tượng nhất có lẽ là:
“Đời,
quá đỗi lạ kì
người sống muốn chết đi
kẻ vừa hóa tro bụi
muốn quay lại tuổi xuân thì”
Đây có lẽ là suy nghĩ điển hình của một người đang ở sâu dưới đáy vực thẳm. Những đứa trẻ không tìm ra được lí do để tồn tại trên cuộc đời này và chúng cũng không hiểu tại sao con người ta lại luôn khát khao được sống, được tồn tại. Đọc xong câu này thật sự con tự đặt cho mình một suy nghĩ liệu rằng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại ?.
Đám trẻ ở đại dương đen là lời độc thoại và đối thoại của những đứa trẻ ở đại dương đen, nơi từng lớp sóng của nỗi buồn và tuyệt vọng không ngừng cuộn trào, lúc âm ỉ, khi dữ dội. Những đứa trẻ ấy phải vật lộn trong những góc tối tâm lý, với sự u uất đè nén từ tổn thương khi không được sinh ra trong một gia đình toàn vẹn, ấm êm, khi phải mang trên đôi vai non dại những gánh nặng không tưởng. Song đó cũng là quá trình tự chữa lành vô cùng khó khăn của đám trẻ, cố gắng vươn mình ra khỏi đại dương đen, tìm cho mình một ánh sáng. Và chính những sự nỗ lực xoa dịu chính mình đó đã hóa thành những câu từ trong cuốn sách này, bất kể đau đớn thế nào.
Con xin cảm ơn mọi người trong gia đình Vicaris đã dành thời gian để đọc phần cảm nhận của con ạ.
Văn Vĩ
Bình luận