Khi đoàn chúng tôi đến nhà cháu Diệp Ngọc Thủy cũng là lúc trời đã sụp tối. Một căn nhà được thuê trọ dọc bên vệ đường tỉnh lộ 867, Tân Phước, Tiền Giang vừa là nơi ở vừa làm nơi bán phở cho thực khách địa phương, được cậu mợ Thúy dùng để bảo bọc những đứa cháu thiếu may mắn của mình. Mợ Thủy – chị. Kim Hà rưng rưng chia sẻ những nỗi trăn trở, ưu sầu về hai chị em Thủy.
Nhớ ngày đó, mẹ của Thủy sinh đứa con thứ hai thì phát hiện bị bênh ung thư, con nhỏ lại mang phải bạo bệnh nên ba mẹ Thủy bấm bụng gửi lại hai con của mình cho vợ chồng em chăm sóc, để ba Thủy có thời giờ cùng vợ chữa bệnh nan y. Nhà nghèo, em cũng sợ không cán đán nổi nhưng thương anh chị gặp lúc khó khăn, em với chồng gật đầu đồng ý, chỉ mong chị mau hết bệnh, rước các cháu về, để gia đình được sum họp bên nhau.
Nhưng quả thật, đây là một căn bệnh tồi tệ, mẹ cháu điều trị trong suốt một thời gian dài rồi không qua khỏi, ba cháu tủi buồn nên cũng không màng đến hai con. Giờ thì ba đã có gia đình mới, hai cháu sống với vợ chồng em từ nhỏ đến giờ nên cũng cảm mến tay chân, thương cháu bơ vơ, tụi em bàn với nhau sẽ cố hết sức mình để cưu mang, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo. Thật tình, em cũng không biết sẽ lo cho con được tới đâu, vì vợ chồng cũng không có điều kiện gì, chỉ sống dựa vào quán phở này, hai năm nay dịch bệnh triền miên, có lúc không dám nghĩ tới chuyện học hành của con, nhưng thật sự Thủy học quá giỏi nên mình cũng không nỡ…
Giọng chị đứt quãng, hơn ai hết, chúng tôi thấu cảm nỗi buồn thương của chị. Nhìn vào gian phòng nhỏ chừng mười mấy mét vuông, là nơi ngả lưng của cả bốn người lớn bé, đồ dùng sinh hoạt, góc học tập… cũng cùng một nơi. Phía trước là nồi nước lèo với chiếc tủ con cùng đôi ba cái bàn chờ khách. Ở nơi không quá nhiều khách vãng lai, việc sinh kế dựa vào quán phở con của anh, chị không phải là điều dễ dàng. Nhưng có lẽ, cả anh chị và hai chị em Thủy đã dành cho nhau một tình thương lớn, nên giữa những khó khăn đó, anh chị vẫn đã tặng cho chúng ta một bé Thủy rất mạnh mẽ và lạc quan. Sự rắn rỏi, phóng khoáng với thành tích học tập xuất sắc với số điểm trung bình lên đến 9.5 và là một lớp trưởng năng nổ, hòa đồng với các bạn học của Thủy hẳn đã làm ấm lòng người cậu, người mợ với trái tim ấm, đang vội lau giọt nước mắt khi kể về. Chúng tôi tin rằng, từ nay với vòng tay nhân ái của đại gia đình Vicaris sẽ đồng hành cùng tình thương yêu của cậu, mợ Thủy, để tiếp thêm động lực cho con, giúp con đạt được những ước mơ của mình.
Cát Anh – BGD Vicaris
Bình luận