“Thầy ơi con chia sẻ với thầy ạ. Con được thủ khoa khối C00 của tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu và top 4 học sinh của tỉnh có điểm thi cao ạ”.
Đó là nội dung tin nhắn mà tôi nhận được từ Ngọc Ánh, một thành viên của Quỹ Bảo trợ giáo dục mà tôi đang điều hành. Không quá bất ngờ với hai điểm 10 tuyệt đối môn Địa, Sử và 8,5 môn Văn của con vì con đã có những thành tích cao trong các kỳ thi cấp tỉnh trước đó. Nhưng điều tôi bất ngờ là chỉ mới trước đó 01 ngày, niềm hạnh phúc khi có mặt trong ngày Lễ tốt nghiệp Đại học của Hồng (chị của Ánh) còn đong đầy, chưa nguôi, hôm nay được đón nhận thêm niềm hạnh phúc mới.


Trong hành trình gieo hạt hiểu thương của Quỹ bảo trợ giáo dục Vicaris (tiền thân là DNXH), Hồng và Ánh là hai học sinh đầu tiên được tiếp nhận bảo trợ cách đây 7 năm về trước. Khi mà số phận đã không thương các con để những đứa trẻ phải mồ côi mẹ năm 2007 vì đột ngột qua đời do đột quỵ và năm 2015 ba bị đuối nước ra đi để lại 3 đứa con gái bơ vơ. Khi chị lớn chỉ vừa đến tuổi trưởng thành, còn Hồng chỉ mới 12 tuổi, Ánh 8 tuổi phải nương tựa nhau và họ hàng để thoát cái đói và có con chữ.
Năm 2022, hai con xa quê hương Nghệ An để vào Bà Rịa – Vũng Tàu học tập và ở gần chị, lúc đó thầy trò gặp nhau nhiều hơn trong những lúc về tu viện tu tập, học đạo đức online, tham quan trải nghiệm, trồng cây… và tình thương, sự gần gũi cũng thấm đượm từ đó.



Thân thiết là vậy, tính tình hai bạn dễ thương, ngoan hiền là vậy, nhưng cũng có nhiều lúc hay ẩn story để thầy không thấy được vì vẫn còn ngại thầy, chắc có lẽ vì thầy nhiều lúc hay làm “ông cụ non” và quê mùa so với các con nên sợ thầy nhắc nhở mỗi khi chụp hình với bộ quần áo thời trang hay với sự thể hiện cá tính của gen Z.
Sau này, thầy nhận ra nên đã ứng xử với cái nhìn dung thông để truyền thông thêm phần trọn vẹn. Và nhờ vậy, Ánh chia sẻ lấy cảm hứng từ thầy để đăng kí học ngành Tâm lý học giống thầy từng học trước đây. Chị Hồng cũng đã tham gia vào Ban chăm sóc để phụ thầy hướng dẫn các em nhỏ.

Ai cũng biết, khoảng cách của một, hai thế hệ thật dễ dàng để người lớn lấy mất quyền tự do của con trẻ, nhưng để cho con trẻ được là chính mình trong sự đặt để đó thì thật khó xảy ra. Vì hiểu được điều đó, nên sự trao truyền hướng đi mà không áp đặt, để con trẻ tự lựa chọn là điều quan yếu để thiết lập truyền thông được an hòa. Đó cũng chính là biểu hiện của tình thương chân thực – tình thương không mang khổ đau cho người mình thương.


Đã 7 năm, hành trình của một quả tim bình dị ôm lấy những giấc mơ trẻ thơ bị số phận bỏ ngỏ giờ đây đã thật ấm áp. Những nụ cười không vướng lại những tủi thân nữa mà là mối thâm giao của thầy và trò, của hạnh phúc và ý hướng đồng sự trên hành trình gieo hạt hiểu thương.
Tuệ Đạt
Bình luận